Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1430: Đế vương pháp tướng (1)




Trong tro tàn trang giấy thiêu đốt, con rồng khổng lồ màu vàng lao vào trong cơ thể hắn.

Trong hai mắt Hứa Thất An bắn ra ánh vàng rực rỡ, thân mang một nửa quốc vận, cất chứa long khí, tay cầm Trấn Quốc Kiếm, hắn hô lớn:

“Mời —— cao —— tổ —— hoàng —— đế —— “

Trong trời đất, một đôi mắt chợt mở ra.

Dưới trời xanh, một đôi mắt không xen lẫn bất cứ cảm tình gì hiện lên ở trời cao, quan sát mặt đất.

Tựa như ý chí thiên đạo cụ thể hóa.

Lại giống như người khổng lồ viễn cổ thức tỉnh, mở mắt.

Đôi mắt này mới đầu giống như mực nhạt trên giấy Tuyên Thành, không quá rõ ràng, sau đó chậm rãi ngưng thực.

Sau khi hiện ra đôi mắt, đường nét khuôn mặt bắt đầu phác họa, tựa như có một cây bút vô hình đang vẽ tranh, khi đường nét chạy, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng hoàn thành phác họa.

“Đầu bút lông” khẽ chuyển, thân hình tiếp đó hiện lên.

Bóng người này cao tới trăm trượng, đầu đội mũ Bình Thiên, thân khoác long bào, chân đi giày vàng, trong tay cầm một bóng kiếm đồng thau.

Trong trời đất, lực lượng ngũ hành chợt hỗn loạn, gió mạnh hoá thành trường bào của hắn, thổ linh đúc thân thể cho hắn, huyền thủy hóa thành máu hắn, mộc linh đánh thức sinh cơ của hắn, kim linh đúc kiếm cho hắn.

Hai đạo lôi điện xẹt qua, bổ vào đôi mắt hắn.

Đại Phụng khai quốc hoàng đế!

Hứa Thất An triệu đến anh linh cao tổ hoàng đế.

Trên Ngự Phong Chu, sắc mặt Hứa Bình Phong đột nhiên cứng ngắc.

Cơ Huyền lẩm bẩm:

“Cao tổ hoàng đế...”

Sắc mặt hắn bỗng nhiên có chút vặn vẹo, không biết là phẫn nộ hay ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hắn dựa vào cái gì triệu hồi ra cao tổ hoàng đế, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!

“Đây là tổ tiên Cơ thị ta.”

Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe trợn mắt cứng lưỡi, bọn họ không dám nói chuyện, bởi vì thấy tay phụ thân để ở sau lưng siết thành nắm đấm.

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ bỗng dâng lên một loại cảm giác quái dị—— phụ thân đang hối hận.

Chưa chắc là hối hận đối địch với trưởng tử, nhưng hắn quả thật là hối hận một số chuyện nào đó.

...

Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.

Toàn bộ Tang Bạc đột nhiên lâm vào chấn động kịch liệt, mặt hồ nhộn nhạo gợn sóng.

“Rầm rầm...”

Trên cái bàn lớn thờ phụng liệt tổ liệt tông hoàng tộc, linh bài đổ từng tấm, rơi xuống đất.

Bức tượng Đại Phụng cao tổ hoàng đế “Rắc” một tiếng nứt ra, vết nứt từ mi tâm lan tràn đến ngực.

...

Ti Thiên Giám, đài bát quái.

Giám chính đang thần du vẫn nhắm hai mắt, nhưng lão cầm lấy chén rượu, hướng phía đông nam, xa xa nâng chén.

“Phành!”

Chén rượu trong tay bỗng nhiên nổ tung, ngực Giám chính theo đó nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng.

“Thỉnh thần dễ tiễn thần khó...”

Giám chính thấp giọng nói.

Ngực lão ngừng chảy máu tươi, thương thế chậm rãi khép lại.

Nhưng sắc mặt tái nhợt giống như không còn màu máu.

...

Ngự thư phòng.

Vĩnh Hưng đế vùi đầu xử lý chính vụ, nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập.

Một hoạn quan không trải qua thông truyền, đại nghịch bất đạo xông vào ngự thư phòng, sắc mặt tái nhợt quỳ mọp xuống đất, hô to:

“Bệ hạ, bài vị các tổ tông rơi rồi.”

Vĩnh Hưng đế chống bàn lớn, đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi hẳn.

...

Thanh Vân sơn.

Triệu Thủ đứng ở đỉnh núi, yên lặng nhìn phía đông nam.

“Triệu hồi nhân đạo đế vương buông xuống, thiên đạo cắn trả, cũng không nhỏ hơn cái giá Ngụy Uyên triệu hồi nho thánh phải trả.”

Khi nói câu này, Triệu Thủ nhìn về phía kinh thành, thấp giọng nói:

“Giám chính, ngươi thế mà lại nguyện ý vì hắn thừa nhận thiên đạo cắn trả, kẻ ngươi chọn quả nhiên là hắn.”

...

Cao tổ hoàng đế?!

Từng ánh mắt sững sờ nhìn đế vương pháp tướng kia, mọi người sau khi trải qua ngạc nhiên ngắn ngủi, trong đầu đồng thời quanh quẩn Hứa Thất An vừa rồi kêu gọi.

Đầu đội mũ Bình Thiên, thân khoác long bào, chân đi giày vàng, lực lượng ngũ hành vờn quanh, một pháp tướng như vậy, cho dù không có lời nói mới rồi của Hứa Thất An, cũng có thể trực quan cho người ta ấn tượng “đế vương”.

Đỉnh núi phía nam, đám người Tào Thanh Dương ngây ra như phỗng, có một loại đờ đẫn “Bởi vì tin tức quá mức trọng đại bởi vậy không thể tiêu hóa”.

“Đây, đây là cao tổ hoàng đế?”

“Hứa Ngân la, hắn triệu hồi ra cao tổ hoàng đế?”

“Hứa Ngân la là cao tổ hoàng đế chuyển thế?”

Ba cái nghi hoặc này tràn ngập đại não bọn họ, mỗi một vấn đề đều làm người ta khó có thể tin, khó có thể tiêu hóa.

Cũng không thể tiếp nhận, tiêu hóa tin tức trước mắt, còn có đám người Khất Hoan Đan Hương, không thể tiếp nhận là vì rõ ràng thế cục tràn đầy tốt đẹp, rốt cuộc có thể như nguyện bắt hoặc giết chết Hứa Thất An.

Ai ngờ tình thế thay đổi trong nháy mắt, Hứa Thất An thế mà lại triệu hồi ra pháp tướng Đại Phụng cao tổ hoàng đế.

“Cao tổ hoàng đế? Cao tổ hoàng đế kia tranh thiên hạ với lão tổ tông?” Thân thể yêu kiều của Liễu Hồng Miên hơi run rẩy, câu này nói đứt quãng.

Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương thét to: “Đại Phụng khai quốc hoàng đế không phải chết rồi sao, hắn dựa vào cái gì triệu hồi ra cao tổ hoàng đế? Hắn chỉ là một võ phu thô bỉ mà.”

Không có ai trả lời hắn.

Một phen hành động của Hứa Thất An vừa rồi, mọi người thấy ở trong mắt, đều là người từng trải phong phú, sao có thể không rõ hắn là triệu hồi ra cao tổ hoàng đế như thế nào?

Khất Hoan Đan Hương chỉ là đang phát tiết cảm xúc uể oải cùng phẫn nộ trong lòng.

Ực ~ Bạch Hổ nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

“Đi!

“Rút lui trước, tất cả để nói sau.”

Hắn đã có kinh nghiệm tương đối, gặp loại tình huống này, đào tẩu trước là lựa chọn tốt nhất.

Nếu kết cục là bên ta thắng, sau chuyện tự sẽ liên lạc, nếu thua, bây giờ rút lui có thể giữ được tính mạng, thật sự bị Hứa Thất An đánh sợ rồi.

...

Hứa Thất An khống chế pháp tướng cao tổ hoàng đế cũng không dễ chịu, sắc mặt thể hiện ra đỏ ửng quỷ dị, làn da cả người như là tôm nấu chín.

Không, chuẩn xác mà nói, là pháp tướng đang khống chế Hứa Thất An.

Hắn đột nhiên phát hiện tay chân mình không chịu khống chế, tư thái cầm đao, sửa thành chống kiếm mà đứng.

“Bọn chuột nhắt Phật môn, dám phạm lãnh thổ Đại Phụng ta?”

Trong miệng hắn không tự chủ được nói ra thanh âm uy nghiêm, như khẩu hàm thiên hiến.

(khẩu hàm thiên hiến: thành ngữ TQ, ẩn dụ lời nói là quy luật, có thể quyết định sự sống chết của con người)

Núi Khuyển Nhung mây đen bao phủ, như thiên địa tức giận.

Kim Cương pháp tướng bảo tướng trang nghiêm, im lặng không nói nhìn đế vương pháp tướng, mười hai đôi cánh tay triển khai, như khổng tước xòe đuôi, bày ra tư thế công kích.

Đế vương pháp tướng vẫn chống kiếm mà đứng, khí phách cao ngạo.

Thanh quang từ dưới chân Kim Cương pháp tướng dâng lên, kim thân trăm trượng đột ngột biến mất, chỉ để lại một cái chuông một cái tháp, trấn áp lão thất phu.

Ngay sau đó, kim thân pháp tướng vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau đế vương pháp tướng. Trong tro tàn trang giấy thiêu đốt, con rồng khổng lồ màu vàng lao vào trong cơ thể hắn.

Trong hai mắt Hứa Thất An bắn ra ánh vàng rực rỡ, thân mang một nửa quốc vận, cất chứa long khí, tay cầm Trấn Quốc Kiếm, hắn hô lớn:

“Mời —— cao —— tổ —— hoàng —— đế —— “

Trong trời đất, một đôi mắt chợt mở ra.

Dưới trời xanh, một đôi mắt không xen lẫn bất cứ cảm tình gì hiện lên ở trời cao, quan sát mặt đất.

Tựa như ý chí thiên đạo cụ thể hóa.

Lại giống như người khổng lồ viễn cổ thức tỉnh, mở mắt.

Đôi mắt này mới đầu giống như mực nhạt trên giấy Tuyên Thành, không quá rõ ràng, sau đó chậm rãi ngưng thực.

Sau khi hiện ra đôi mắt, đường nét khuôn mặt bắt đầu phác họa, tựa như có một cây bút vô hình đang vẽ tranh, khi đường nét chạy, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng hoàn thành phác họa.

“Đầu bút lông” khẽ chuyển, thân hình tiếp đó hiện lên.

Bóng người này cao tới trăm trượng, đầu đội mũ Bình Thiên, thân khoác long bào, chân đi giày vàng, trong tay cầm một bóng kiếm đồng thau.

Trong trời đất, lực lượng ngũ hành chợt hỗn loạn, gió mạnh hoá thành trường bào của hắn, thổ linh đúc thân thể cho hắn, huyền thủy hóa thành máu hắn, mộc linh đánh thức sinh cơ của hắn, kim linh đúc kiếm cho hắn.

Hai đạo lôi điện xẹt qua, bổ vào đôi mắt hắn.

Đại Phụng khai quốc hoàng đế!

Hứa Thất An triệu đến anh linh cao tổ hoàng đế.

Trên Ngự Phong Chu, sắc mặt Hứa Bình Phong đột nhiên cứng ngắc.

Cơ Huyền lẩm bẩm:

“Cao tổ hoàng đế...”

Sắc mặt hắn bỗng nhiên có chút vặn vẹo, không biết là phẫn nộ hay ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hắn dựa vào cái gì triệu hồi ra cao tổ hoàng đế, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!

“Đây là tổ tiên Cơ thị ta.”

Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe trợn mắt cứng lưỡi, bọn họ không dám nói chuyện, bởi vì thấy tay phụ thân để ở sau lưng siết thành nắm đấm.

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ bỗng dâng lên một loại cảm giác quái dị—— phụ thân đang hối hận.

Chưa chắc là hối hận đối địch với trưởng tử, nhưng hắn quả thật là hối hận một số chuyện nào đó.

...

Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.

Toàn bộ Tang Bạc đột nhiên lâm vào chấn động kịch liệt, mặt hồ nhộn nhạo gợn sóng.

“Rầm rầm...”

Trên cái bàn lớn thờ phụng liệt tổ liệt tông hoàng tộc, linh bài đổ từng tấm, rơi xuống đất.

Bức tượng Đại Phụng cao tổ hoàng đế “Rắc” một tiếng nứt ra, vết nứt từ mi tâm lan tràn đến ngực.

...

Ti Thiên Giám, đài bát quái.

Giám chính đang thần du vẫn nhắm hai mắt, nhưng lão cầm lấy chén rượu, hướng phía đông nam, xa xa nâng chén.

“Phành!”

Chén rượu trong tay bỗng nhiên nổ tung, ngực Giám chính theo đó nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng.

“Thỉnh thần dễ tiễn thần khó...”

Giám chính thấp giọng nói.

Ngực lão ngừng chảy máu tươi, thương thế chậm rãi khép lại.

Nhưng sắc mặt tái nhợt giống như không còn màu máu.

...

Ngự thư phòng.

Vĩnh Hưng đế vùi đầu xử lý chính vụ, nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập.

Một hoạn quan không trải qua thông truyền, đại nghịch bất đạo xông vào ngự thư phòng, sắc mặt tái nhợt quỳ mọp xuống đất, hô to:

“Bệ hạ, bài vị các tổ tông rơi rồi.”

Vĩnh Hưng đế chống bàn lớn, đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi hẳn.

...

Thanh Vân sơn.

Triệu Thủ đứng ở đỉnh núi, yên lặng nhìn phía đông nam.

“Triệu hồi nhân đạo đế vương buông xuống, thiên đạo cắn trả, cũng không nhỏ hơn cái giá Ngụy Uyên triệu hồi nho thánh phải trả.”

Khi nói câu này, Triệu Thủ nhìn về phía kinh thành, thấp giọng nói:

“Giám chính, ngươi thế mà lại nguyện ý vì hắn thừa nhận thiên đạo cắn trả, kẻ ngươi chọn quả nhiên là hắn.”

...

Cao tổ hoàng đế?!

Từng ánh mắt sững sờ nhìn đế vương pháp tướng kia, mọi người sau khi trải qua ngạc nhiên ngắn ngủi, trong đầu đồng thời quanh quẩn Hứa Thất An vừa rồi kêu gọi.

Đầu đội mũ Bình Thiên, thân khoác long bào, chân đi giày vàng, lực lượng ngũ hành vờn quanh, một pháp tướng như vậy, cho dù không có lời nói mới rồi của Hứa Thất An, cũng có thể trực quan cho người ta ấn tượng “đế vương”.

Đỉnh núi phía nam, đám người Tào Thanh Dương ngây ra như phỗng, có một loại đờ đẫn “Bởi vì tin tức quá mức trọng đại bởi vậy không thể tiêu hóa”.

“Đây, đây là cao tổ hoàng đế?”

“Hứa Ngân la, hắn triệu hồi ra cao tổ hoàng đế?”

“Hứa Ngân la là cao tổ hoàng đế chuyển thế?”

Ba cái nghi hoặc này tràn ngập đại não bọn họ, mỗi một vấn đề đều làm người ta khó có thể tin, khó có thể tiêu hóa.

Cũng không thể tiếp nhận, tiêu hóa tin tức trước mắt, còn có đám người Khất Hoan Đan Hương, không thể tiếp nhận là vì rõ ràng thế cục tràn đầy tốt đẹp, rốt cuộc có thể như nguyện bắt hoặc giết chết Hứa Thất An.

Ai ngờ tình thế thay đổi trong nháy mắt, Hứa Thất An thế mà lại triệu hồi ra pháp tướng Đại Phụng cao tổ hoàng đế.

“Cao tổ hoàng đế? Cao tổ hoàng đế kia tranh thiên hạ với lão tổ tông?” Thân thể yêu kiều của Liễu Hồng Miên hơi run rẩy, câu này nói đứt quãng.

Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương thét to: “Đại Phụng khai quốc hoàng đế không phải chết rồi sao, hắn dựa vào cái gì triệu hồi ra cao tổ hoàng đế? Hắn chỉ là một võ phu thô bỉ mà.”

Không có ai trả lời hắn.

Một phen hành động của Hứa Thất An vừa rồi, mọi người thấy ở trong mắt, đều là người từng trải phong phú, sao có thể không rõ hắn là triệu hồi ra cao tổ hoàng đế như thế nào?

Khất Hoan Đan Hương chỉ là đang phát tiết cảm xúc uể oải cùng phẫn nộ trong lòng.

Ực ~ Bạch Hổ nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

“Đi!

“Rút lui trước, tất cả để nói sau.”

Hắn đã có kinh nghiệm tương đối, gặp loại tình huống này, đào tẩu trước là lựa chọn tốt nhất.

Nếu kết cục là bên ta thắng, sau chuyện tự sẽ liên lạc, nếu thua, bây giờ rút lui có thể giữ được tính mạng, thật sự bị Hứa Thất An đánh sợ rồi.

...

Hứa Thất An khống chế pháp tướng cao tổ hoàng đế cũng không dễ chịu, sắc mặt thể hiện ra đỏ ửng quỷ dị, làn da cả người như là tôm nấu chín.

Không, chuẩn xác mà nói, là pháp tướng đang khống chế Hứa Thất An.

Hắn đột nhiên phát hiện tay chân mình không chịu khống chế, tư thái cầm đao, sửa thành chống kiếm mà đứng.

“Bọn chuột nhắt Phật môn, dám phạm lãnh thổ Đại Phụng ta?”

Trong miệng hắn không tự chủ được nói ra thanh âm uy nghiêm, như khẩu hàm thiên hiến.

(khẩu hàm thiên hiến: thành ngữ TQ, ẩn dụ lời nói là quy luật, có thể quyết định sự sống chết của con người)

Núi Khuyển Nhung mây đen bao phủ, như thiên địa tức giận.

Kim Cương pháp tướng bảo tướng trang nghiêm, im lặng không nói nhìn đế vương pháp tướng, mười hai đôi cánh tay triển khai, như khổng tước xòe đuôi, bày ra tư thế công kích.

Đế vương pháp tướng vẫn chống kiếm mà đứng, khí phách cao ngạo.

Thanh quang từ dưới chân Kim Cương pháp tướng dâng lên, kim thân trăm trượng đột ngột biến mất, chỉ để lại một cái chuông một cái tháp, trấn áp lão thất phu.

Ngay sau đó, kim thân pháp tướng vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau đế vương pháp tướng.