Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1425: Cha thấy con chưa chết, rút ra bảy con sói (4)




Kim Cương pháp tướng đồng thời kéo ra hai mươi tư cánh tay, đao kiếm côn bổng không ngừng nện xuống.

Đánh tới mức đá bắn tung tóe, đỉnh cao nhất của núi Khuyển Nhung lần lượt nứt nẻ, bắn bay ra ngàn vạn tấn bùn đất cùng đá.

ẦM!

Trường côn hoàng kim nện xuống, bóng người lão thất phu tan vỡ, chân thân xuất hiện ở trên cây côn tráng kiện như cây to.

Bịch bịch bịch... Hắn dọc theo cây gậy, chạy như điên về phía pháp tướng so với đỉnh núi còn cao hơn.

Hắn càng chạy càng nhanh, như một thanh đao gào thét lao đi, không khí xung quanh xuất hiện vặn vẹo.

Mũi đao chỉ thẳng mi tâm của Kim Cương pháp tướng.

Bốp!

Hai bàn tay khổng lồ của Kim Cương pháp tướng vỗ vào nhau, tựa như đập ruồi bọ, mang lão thất phu đập ở không trung.

Ngay sau đó, hai bàn tay kịch liệt run lên, khó có thể khép lại.

Sau khi duy trì vài giây, trong tiếng vang lớn nặng nề, hai bàn tay bị đánh văng ra, lão thất phu phá bàn tay mà ra, cả người đẫm máu, tay chân vặn vẹo quỷ dị, ngực sụp đổ.

Thể phách nhị phẩm võ phu, bị một đòn của pháp tướng đánh vỡ.

Kim Cương pháp tướng không cho hắn cơ hội thở dốc, biết công kích như vậy rất khó giết chết võ phu siêu phàm có được sinh mệnh lực ương ngạnh, công kích mãnh liệt nối gót nhau mà tới.

Kim thân cao mấy trăm trượng, Phật quang vạn đạo, mang núi Khuyển Nhung phạm vi mấy chục dặm nhuộm thành màu vàng.

Khí tức của nó so với vực sâu còn khủng bố hơn, làm sinh linh trong phạm vi Phật quang chiếu nơm nớp lo sợ, phủ phục dưới đất.

“Tào, Tào minh chủ, đây là có chuyện gì...”

Hai đầu gối Phó Tinh Môn quỳ xuống đất, cả người run rẩy, cúi thấp đầu.

Cái trán Tào Thanh Dương đổ mồ hôi, lấy tư thái bất nhã tương tự phủ phục, làm ra bộ dạng cúng bái.

Vốn lấy tu vi nửa bước siêu phàm của hắn, không nên kém như thế. Nhưng đang bị thương nặng, hơn nữa sau một phen đại chiến, trạng thái cực kỳ không ổn, lúc này không tốt hơn là bao so với đám người Phó Tinh Môn.

“Là, là La Hán? Bồ Tát trong truyền thuyết?”

Hội trưởng Kiếm Châu thương hội, Kiều Ông môi đầy đặn phát run, đứt quãng từ trong miệng ép ra suy đoán.

Lão tổ tông đã là nhị phẩm võ phu, có thể mang hắn áp chế ở thế yếu, pháp tướng này, nhất định là vị La Hán hoặc Bồ Tát nào đó. Kim Cương là tam phẩm, tam phẩm không có khả năng áp chế nhị phẩm võ phu, đây là suy luận rất đơn giản.

Hắn không nói còn tốt, hắn vừa nói như vậy, đã điểm hỏa sự khủng hoảng trong lòng đám người Võ Lâm minh.

Vì sao La Hán hoặc Bồ Tát sẽ xuất hiện ở nơi này?

Vì sao Phật môn đối phó Võ Lâm minh cần bỏ vốn lớn như vậy?

Hứa Ngân la bị thương nặng, không thể tái chiến, lão tổ tông một cây chẳng chống vững nhà, có thể thắng sao?

Từng vấn đề hiện lên ở trong lòng mọi người, mang đến thấp thỏm cùng khẩn trương, sợ hãi cùng bất an.

Tào Thanh Dương trầm mặc không nói, sắc mặt ngưng trọng, trong ánh mắt mơ hồ có chút nôn nóng.

Từ khi hai vị Kim Cương ra sân bắt đầu, hắn đã biết Tôn Huyền Cơ đối với mình có điều giấu diếm, mơ hồ tình báo về kẻ địch.

Nhưng bởi vì Hứa Ngân la lấy một địch ba, trừ đi Vũ Sư của Vu Thần giáo, bày ra chiến lực siêu mạnh, sau đó lão tổ tông phá quan, tấn thăng nhị phẩm, hoàn mỹ khống chế cục diện.

Hắn liền chưa mang chuyện này để ở trong lòng.

Chỉ cho là mình không đủ tư cách, Tôn Huyền Cơ không có kiên nhẫn nói kỹ.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy pháp tướng khủng bố vô song này buông xuống, Tào Thanh Dương không khỏi bắt đầu hoài nghi, Tôn Huyền Cơ sở dĩ cố ý giấu diếm, không phải khinh thường, mà là vị nhị đệ tử Giám chính này cũng không có lòng tin tất thắng.

Thổ lộ tình báo chân thật, chỉ là hạ thấp đi sĩ khí mà thôi.

Trận công sơn chiến này đánh đến bây giờ, hai bên con bài chưa lật ùn ùn, ngươi tới ta đi, đã hoàn toàn thoát ly cực hạn Tào Thanh Dương có thể tưởng tượng.

Hắn thậm chí sợ hãi kế tiếp kẻ địch còn có thể có sự chuẩn bị mạnh hơn nữa.

Sợ cái gì đến cái đó, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Tiêu Nguyệt Nô:

“Đó là người phương nào!”

Đám người Tào Thanh Dương miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, xa xa, lão tổ tông vẫn đang chiến đấu cuốn lấy pháp tướng, không có khác thường.

Cách một giây, mọi người mới phản ứng lại, Tiêu Nguyệt Nô chỉ là Hứa Thất An bên kia.

...

Hứa Thất An từ chỗ Bạch Cơ đạt được tình báo Phật môn, rõ như lòng bàn tay đối với pháp tướng nhất phẩm Bồ Tát hiện có nắm giữ, trong lòng mơ hồ có phán đoán.

Nhưng chưa có ai nghiệm chứng, không thể xác định.

“Đây là Kim Cương pháp tướng!”

Phía sau cách đó không xa truyền đến một thanh âm ôn hòa, quen thuộc.

Trong nháy mắt, Hứa Thất An có loại phản ứng khi gặp kích thích như xù lông —— quay đầu chạy, toàn lực bùng nổ ấn A!

Nhưng hắn cưỡng ép khắc chế sự xúc động này, bởi vì chưa từ trên thân đối phương cảm ứng được địch ý cùng sát ý.

Bởi vậy dự cảm nguy cơ của võ giả chưa phản hồi lại.

Hứa Thất An “không nhanh không chậm” lấy lại tinh thần, thấy một bóng người áo trắng, chân đạp hư không, khoanh tay mà đứng, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn mình.

Người này ngũ quan có vài phần tương tự với mình, với Nhị thúc.

Hứa Bình Phong!

Sau khi thấy rõ trạng thái của gã tồi, trong lòng Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, cười nhạo nói:

“Vẻn vẹn một phân thân, cũng dám ở trước mặt ta kêu gào.”

Không hoảng hốt không hoảng hốt, bản thể hắn có Giám chính nhìn chằm chằm, không đến được... Hứa Thất An tập trung tinh thần cảm ứng, không có bất cứ sự lơi lỏng sơ ý nào.

“Chính là vì phân thân, cho nên mới áp chế được địch ý đối với ngươi, tới đây là muốn nói với ngươi mấy câu.”

Hứa Bình Phong chắp tay sau lưng, nụ cười ôn hòa.

Giọng điệu nói chuyện cũng rất ôn hòa bình tĩnh, giống như giữa hai người không phải quan hệ phụ từ tử tiếu, mà là quan hệ phụ từ tử tiếu.

(2 chữ từ ở đây là khác nhau. Chữ từ trước ‘辞’ mang ý nghĩa từ chối, thoái tác. Chữ từ sau ‘慈’ mang ý nghĩa hiền lành, hiền hậu)

“Giữa chúng ta không có gì để nói.”

Hứa Thất An tay trái nắm Thái Bình Đao, tay phải nắm Trấn Quốc Kiếm.

Hứa Bình Phong nghiêng đầu, nhìn lão thất phu nơi xa liên tiếp bại lui, cười nói:

“Kim Cương pháp tướng công phòng vô song, trong một giọt tinh huyết ẩn chứa lực lượng Già La Thụ Bồ Tát, ẩn chứa cảm ngộ của hắn đối với Kim Cương pháp tướng. Phải biết rằng, Già La Thụ sở dĩ có thể trở thành Bồ Tát chiến lực số một Phật môn, chính là dựa vào Kim Cương pháp tướng này.

“Thần Thù vì sao cường đại như vậy? Cũng là bởi vì Kim Cương pháp tướng.

“Đây không phải thứ lão già một tên mới vào nhị phẩm có thể đánh tan.” Kim Cương pháp tướng đồng thời kéo ra hai mươi tư cánh tay, đao kiếm côn bổng không ngừng nện xuống.

Đánh tới mức đá bắn tung tóe, đỉnh cao nhất của núi Khuyển Nhung lần lượt nứt nẻ, bắn bay ra ngàn vạn tấn bùn đất cùng đá.

ẦM!

Trường côn hoàng kim nện xuống, bóng người lão thất phu tan vỡ, chân thân xuất hiện ở trên cây côn tráng kiện như cây to.

Bịch bịch bịch... Hắn dọc theo cây gậy, chạy như điên về phía pháp tướng so với đỉnh núi còn cao hơn.

Hắn càng chạy càng nhanh, như một thanh đao gào thét lao đi, không khí xung quanh xuất hiện vặn vẹo.

Mũi đao chỉ thẳng mi tâm của Kim Cương pháp tướng.

Bốp!

Hai bàn tay khổng lồ của Kim Cương pháp tướng vỗ vào nhau, tựa như đập ruồi bọ, mang lão thất phu đập ở không trung.

Ngay sau đó, hai bàn tay kịch liệt run lên, khó có thể khép lại.

Sau khi duy trì vài giây, trong tiếng vang lớn nặng nề, hai bàn tay bị đánh văng ra, lão thất phu phá bàn tay mà ra, cả người đẫm máu, tay chân vặn vẹo quỷ dị, ngực sụp đổ.

Thể phách nhị phẩm võ phu, bị một đòn của pháp tướng đánh vỡ.

Kim Cương pháp tướng không cho hắn cơ hội thở dốc, biết công kích như vậy rất khó giết chết võ phu siêu phàm có được sinh mệnh lực ương ngạnh, công kích mãnh liệt nối gót nhau mà tới.

Kim thân cao mấy trăm trượng, Phật quang vạn đạo, mang núi Khuyển Nhung phạm vi mấy chục dặm nhuộm thành màu vàng.

Khí tức của nó so với vực sâu còn khủng bố hơn, làm sinh linh trong phạm vi Phật quang chiếu nơm nớp lo sợ, phủ phục dưới đất.

“Tào, Tào minh chủ, đây là có chuyện gì...”

Hai đầu gối Phó Tinh Môn quỳ xuống đất, cả người run rẩy, cúi thấp đầu.

Cái trán Tào Thanh Dương đổ mồ hôi, lấy tư thái bất nhã tương tự phủ phục, làm ra bộ dạng cúng bái.

Vốn lấy tu vi nửa bước siêu phàm của hắn, không nên kém như thế. Nhưng đang bị thương nặng, hơn nữa sau một phen đại chiến, trạng thái cực kỳ không ổn, lúc này không tốt hơn là bao so với đám người Phó Tinh Môn.

“Là, là La Hán? Bồ Tát trong truyền thuyết?”

Hội trưởng Kiếm Châu thương hội, Kiều Ông môi đầy đặn phát run, đứt quãng từ trong miệng ép ra suy đoán.

Lão tổ tông đã là nhị phẩm võ phu, có thể mang hắn áp chế ở thế yếu, pháp tướng này, nhất định là vị La Hán hoặc Bồ Tát nào đó. Kim Cương là tam phẩm, tam phẩm không có khả năng áp chế nhị phẩm võ phu, đây là suy luận rất đơn giản.

Hắn không nói còn tốt, hắn vừa nói như vậy, đã điểm hỏa sự khủng hoảng trong lòng đám người Võ Lâm minh.

Vì sao La Hán hoặc Bồ Tát sẽ xuất hiện ở nơi này?

Vì sao Phật môn đối phó Võ Lâm minh cần bỏ vốn lớn như vậy?

Hứa Ngân la bị thương nặng, không thể tái chiến, lão tổ tông một cây chẳng chống vững nhà, có thể thắng sao?

Từng vấn đề hiện lên ở trong lòng mọi người, mang đến thấp thỏm cùng khẩn trương, sợ hãi cùng bất an.

Tào Thanh Dương trầm mặc không nói, sắc mặt ngưng trọng, trong ánh mắt mơ hồ có chút nôn nóng.

Từ khi hai vị Kim Cương ra sân bắt đầu, hắn đã biết Tôn Huyền Cơ đối với mình có điều giấu diếm, mơ hồ tình báo về kẻ địch.

Nhưng bởi vì Hứa Ngân la lấy một địch ba, trừ đi Vũ Sư của Vu Thần giáo, bày ra chiến lực siêu mạnh, sau đó lão tổ tông phá quan, tấn thăng nhị phẩm, hoàn mỹ khống chế cục diện.

Hắn liền chưa mang chuyện này để ở trong lòng.

Chỉ cho là mình không đủ tư cách, Tôn Huyền Cơ không có kiên nhẫn nói kỹ.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy pháp tướng khủng bố vô song này buông xuống, Tào Thanh Dương không khỏi bắt đầu hoài nghi, Tôn Huyền Cơ sở dĩ cố ý giấu diếm, không phải khinh thường, mà là vị nhị đệ tử Giám chính này cũng không có lòng tin tất thắng.

Thổ lộ tình báo chân thật, chỉ là hạ thấp đi sĩ khí mà thôi.

Trận công sơn chiến này đánh đến bây giờ, hai bên con bài chưa lật ùn ùn, ngươi tới ta đi, đã hoàn toàn thoát ly cực hạn Tào Thanh Dương có thể tưởng tượng.

Hắn thậm chí sợ hãi kế tiếp kẻ địch còn có thể có sự chuẩn bị mạnh hơn nữa.

Sợ cái gì đến cái đó, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Tiêu Nguyệt Nô:

“Đó là người phương nào!”

Đám người Tào Thanh Dương miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, xa xa, lão tổ tông vẫn đang chiến đấu cuốn lấy pháp tướng, không có khác thường.

Cách một giây, mọi người mới phản ứng lại, Tiêu Nguyệt Nô chỉ là Hứa Thất An bên kia.

...

Hứa Thất An từ chỗ Bạch Cơ đạt được tình báo Phật môn, rõ như lòng bàn tay đối với pháp tướng nhất phẩm Bồ Tát hiện có nắm giữ, trong lòng mơ hồ có phán đoán.

Nhưng chưa có ai nghiệm chứng, không thể xác định.

“Đây là Kim Cương pháp tướng!”

Phía sau cách đó không xa truyền đến một thanh âm ôn hòa, quen thuộc.

Trong nháy mắt, Hứa Thất An có loại phản ứng khi gặp kích thích như xù lông —— quay đầu chạy, toàn lực bùng nổ ấn A!

Nhưng hắn cưỡng ép khắc chế sự xúc động này, bởi vì chưa từ trên thân đối phương cảm ứng được địch ý cùng sát ý.

Bởi vậy dự cảm nguy cơ của võ giả chưa phản hồi lại.

Hứa Thất An “không nhanh không chậm” lấy lại tinh thần, thấy một bóng người áo trắng, chân đạp hư không, khoanh tay mà đứng, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn mình.

Người này ngũ quan có vài phần tương tự với mình, với Nhị thúc.

Hứa Bình Phong!

Sau khi thấy rõ trạng thái của gã tồi, trong lòng Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, cười nhạo nói:

“Vẻn vẹn một phân thân, cũng dám ở trước mặt ta kêu gào.”

Không hoảng hốt không hoảng hốt, bản thể hắn có Giám chính nhìn chằm chằm, không đến được... Hứa Thất An tập trung tinh thần cảm ứng, không có bất cứ sự lơi lỏng sơ ý nào.

“Chính là vì phân thân, cho nên mới áp chế được địch ý đối với ngươi, tới đây là muốn nói với ngươi mấy câu.”

Hứa Bình Phong chắp tay sau lưng, nụ cười ôn hòa.

Giọng điệu nói chuyện cũng rất ôn hòa bình tĩnh, giống như giữa hai người không phải quan hệ phụ từ tử tiếu, mà là quan hệ phụ từ tử tiếu.

(2 chữ từ ở đây là khác nhau. Chữ từ trước ‘辞’ mang ý nghĩa từ chối, thoái tác. Chữ từ sau ‘慈’ mang ý nghĩa hiền lành, hiền hậu)

“Giữa chúng ta không có gì để nói.”

Hứa Thất An tay trái nắm Thái Bình Đao, tay phải nắm Trấn Quốc Kiếm.

Hứa Bình Phong nghiêng đầu, nhìn lão thất phu nơi xa liên tiếp bại lui, cười nói:

“Kim Cương pháp tướng công phòng vô song, trong một giọt tinh huyết ẩn chứa lực lượng Già La Thụ Bồ Tát, ẩn chứa cảm ngộ của hắn đối với Kim Cương pháp tướng. Phải biết rằng, Già La Thụ sở dĩ có thể trở thành Bồ Tát chiến lực số một Phật môn, chính là dựa vào Kim Cương pháp tướng này.

“Thần Thù vì sao cường đại như vậy? Cũng là bởi vì Kim Cương pháp tướng.

“Đây không phải thứ lão già một tên mới vào nhị phẩm có thể đánh tan.”