Cường đại đến mức có thể đưa tới lôi điện, có thể một chiêu chế phục Tôn Huyền Cơ ngay cả Phật môn Kim Cương cũng bất đắc dĩ.
Đây, đây còn là Võ Lâm minh có thể chống lại sao?
“Minh, minh chủ...” Kiều Ông của Kiếm Châu thương hội gian nan nuốt một ngụm nước bọt:
“Chúng ta rốt cuộc đã trêu vào tồn tại thế nào?”
Hắn hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Tào Thanh Dương vẻ mặt mờ mịt, bởi vì hắn cũng không biết, Tôn Huyền Cơ sau khi tìm tới hắn, chỉ nói kẻ địch là Phật môn cùng Vu Thần giáo, có chiến lực cảnh giới siêu phàm.
Trong đầu hắn hiện lên một phán đoán đáng sợ.
Nhị phẩm?
Đúng vậy, có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế chế phục Tôn Huyền Cơ, chỉ có nhị phẩm cao thủ.
Mà nhị phẩm, quả thật cũng là siêu phàm cảnh.
“Chậc chậc!”
Ánh mắt Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương đảo qua đám người Tào Thanh Dương nơi xa:
“Nhị phẩm Vũ Sư, danh bất hư truyền.”
Đám người Liễu Hồng Miên sắc mặt bình tĩnh, tuyệt không bất ngờ, nhị phẩm Vũ Sư là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, cũng là nguồn gốc của lòng tin.
Nhị phẩm Vũ Sư... Nhị phẩm Vũ Sư của Vu Thần giáo... Đám người Tào Thanh Dương nhìn nhau, vẻ mặt cay đắng.
Vũ Sư của Vu Thần giáo, như sấm bên tai.
Văn hóa cầu mưa là nét riêng của ba nước đông bắc, thời cổ, dân chúng Cửu Châu địa vực đông bắc sẽ ở mùa khô hướng Vu Thần giáo tiến cống, khẩn cầu Vũ Sư mưa xuống.
Những thứ này không phải bí ẩn, trong tư liệu lịch sử có nhiều ghi lại.
Đại danh Vũ Sư, giống với La Hán Phật môn, là tin tức mọi người đều biết.
“Vừa rồi tia sét đó là chuyện gì xảy ra?”
“Đáng sợ...”
“Sư phụ, mắt, mắt của con không nhìn thấy nữa...”
Người xem cuộc chiến ở đỉnh núi phía nam còn chưa phản ứng lại, vẫn như cũ đắm chìm ở trong thiên uy vừa rồi, đắm chìm ở trong khủng hoảng thị giác bị cướp đoạt.
Thẳng đến nghe thấy có người kinh hô: “Thuật sĩ áo trắng kia bị sét đánh thành cục than rồi.”
Bọn họ mới nghĩ lại mà sợ, biết thế cục biến hóa, sau đó dâng lên sự sợ hãi khó có thể nói thành lời.
Rầm!
Tu La Kim Cương một lần nữa đáp xuống giữa sân, đánh giá Tôn Huyền Cơ, hài lòng gật đầu:
“Còn sống, người chết sẽ không đổi được Độ Tình La Hán.”
Hắn cất bước đi về phía Tôn Huyền Cơ, trong quá trình đó, đám người Tào Thanh Dương câm như hến, trơ mắt nhìn hắn tới gần cửa đá cùng Tôn Huyền Cơ bên bờ vực cái chết.
Đột nhiên, một luồng hào quang màu vàng nhạt từ chân trời cắt tới, đinh... Trong thanh âm thanh thúy, đóng đinh ở trước mặt Tu La Kim Cương.
Đó là một cây kiếm đồng thau.
Đại Phụng Trấn Quốc Kiếm!
Lúc thanh kiếm đồng thau này xuất hiện, khiến Tu La Kim Cương bị chặn ở ngoài núi Khuyển Nhung, sắc mặt luôn bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện dao động rõ ràng.
Hắn cực kỳ kiêng kị, ngưng trọng lui về phía sau một bước.
Làm Kim Cương năm trăm năm trước từng tham dự tấn công kinh thành, vây giết hoàng tộc, hắn vô cùng khắc sâu ấn tượng đối với thanh kiếm này.
Phòng ngự thân thể tam phẩm võ phu luôn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt nó giống như phàm nhân.
Mà cơ thể Kim Cương lực phòng ngự so với tam phẩm võ phu càng cường đại hơn, cũng không dám nói có thể đối kháng lại sự sắc bén vô song của pháp bảo này.
Ở trong lần rung chuyển lớn soán vị kia, Tu La Kim Cương từng thấy một vị đồng môn, bị một vị thân vương của vương triều Đại Phụng năm đó liên tục chém mấy chục kiếm, người đầy vết kiếm, kiếm khí ăn mòn tạng phủ, cuối cùng ngã xuống.
Vị đồng môn kia, chính là một vị Kim Cương hàng thật giá thật.
Một màn một thanh kiếm ngang trời xuất hiện, ép lui Tu La Kim Cương, ở trong mắt người xem của ba bên, có sự đọc hiểu khác nhau.
“Đây là kiếm gì? Thế mà dọa lui Kim Cương?”
“Đây là chuyện kiếm sao, đây là Hứa Ngân la đến rồi nha.”
“Đúng vậy, kiếm chỉ là kiếm tầm thường, nhưng chủ nhân sau lưng kiếm là Hứa Ngân la, khẳng định là hắn. Phó minh chủ từng nói, Hứa Ngân la sẽ trợ giúp Võ Lâm minh chúng ta.”
“Rốt cuộc đến rồi...”
Người vây xem ở đỉnh núi phía nam không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, càng không cảm thấy một thanh kiếm có thể dọa lui Tu La Kim Cương, thật sự ép đối phương lui về, là chủ nhân sau lưng thanh kiếm này.
Mà chủ nhân này, rõ ràng chính là Hứa Ngân la phó minh chủ từng nói.
Hứa Ngân la rốt cuộc đến rồi... Trong lòng Liễu công tử khẽ thả lỏng, ám ảnh trong lòng vừa rồi bị cột sét kia tạo thành giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn nhịn không được liếc Dung Dung cô nương, phát hiện mắt nàng lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân là rõ ràng như thế.
Mà nữ đệ tử Vạn Hoa lâu bên cạnh nàng, vẻ mặt tương tự với nàng, ai cũng bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
“Sư phụ?”
Liễu công tử thấy sư phụ nhà mình sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm kiếm đồng thau.
Kiếm khách trung niên giật mình hoàn hồn, có chút nghi hoặc nói:
“Thanh kiếm đó cho ta cảm giác rất kỳ quái, cụ thể như thế nào, vi sư không thể nói rõ, ừm... Đây là tu dưỡng của bản thân một kiếm khách.”
Sao con chưa cảm thấy... Liễu công tử bừng tỉnh đại ngộ:
“Khó trách con cũng có cảm giác như vậy.”
Kiếm khách trung niên vui mừng nói: “Tốt lắm, xem ra ngươi trong khoảng thời gian này tu hành rất cố gắng.”
Thằng nhóc này, giả vờ cái gì với ta, ta vừa rồi chỉ là cảm thấy thanh kiếm đó có chút quen mắt, tựa như từng thấy ở nơi nào... Kiếm khách trung niên nói thầm trong lòng.
...
Liễu Hồng Miên, Bạch Hổ, Khất Hoan Đan Hương, cùng với sư huynh đệ Tịnh Tâm Tịnh Duyên, tự nhiên cũng không nhận ra thần binh vang danh Cửu Châu này, sức chú ý của bọn họ hoàn toàn không ở trên thân kiếm đồng thau.
Cảnh giác nhìn chung quanh, sắc mặt cẩn thận, ngưng trọng, bởi vì bọn họ biết, họ Hứa đến rồi.
Hắn rốt cuộc đến rồi.
Kèm theo hắn xuất hiện, sẽ có những trợ thủ nào, con bài chưa lật như thế nào, kế tiếp đều sẽ hoá trang lên sân khấu.
Vũ Sư, Độ Nan Kim Cương trên Ngự Phong Chu cũng sẽ toàn lực ra tay.
Chiến đấu thật sự bắt đầu rồi.
Lúc trước giao thủ chẳng qua là khai màn mà thôi.
Từng chịu khổ ở ngoại ô Ung Châu, bọn họ ôm tâm lý cực kỳ phức tạp đối với Hứa Thất An.
Đã khát vọng hắn xuất hiện, sau đó trả thù hắn. Lại sợ hãi hắn xuất hiện, sợ hãi lật thuyền lần nữa.
...
Một thanh kiếm... Đám người Võ Lâm minh Tào Thanh Dương là đại biểu không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, nhưng thấy thanh kiếm đồng thau này có thể khiến Tu La Kim Cương lui về phía sau, vừa kinh ngạc vừa tò mò.
“Hứa Ngân la, đến rồi...” Tiêu Nguyệt Nô nói từng chữ một.
Tào Thanh Dương “Ừm” một tiếng, vẻ mặt căng thẳng có chút thả lỏng, thấp giọng cảm khái nói:
“Cho dù là Phật môn Kim Cương, cũng kiêng kị Hứa Ngân la như thế.”
Hắn mang kiêng kị cùng động tác lui về phía sau của Tu La Kim Cương lý giải thành đối phương đang phòng bị Hứa Thất An, cho rằng đối phương sợ là chủ nhân phía sau kiếm đồng thau. Cường đại đến mức có thể đưa tới lôi điện, có thể một chiêu chế phục Tôn Huyền Cơ ngay cả Phật môn Kim Cương cũng bất đắc dĩ.
Đây, đây còn là Võ Lâm minh có thể chống lại sao?
“Minh, minh chủ...” Kiều Ông của Kiếm Châu thương hội gian nan nuốt một ngụm nước bọt:
“Chúng ta rốt cuộc đã trêu vào tồn tại thế nào?”
Hắn hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Tào Thanh Dương vẻ mặt mờ mịt, bởi vì hắn cũng không biết, Tôn Huyền Cơ sau khi tìm tới hắn, chỉ nói kẻ địch là Phật môn cùng Vu Thần giáo, có chiến lực cảnh giới siêu phàm.
Trong đầu hắn hiện lên một phán đoán đáng sợ.
Nhị phẩm?
Đúng vậy, có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế chế phục Tôn Huyền Cơ, chỉ có nhị phẩm cao thủ.
Mà nhị phẩm, quả thật cũng là siêu phàm cảnh.
“Chậc chậc!”
Ánh mắt Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương đảo qua đám người Tào Thanh Dương nơi xa:
“Nhị phẩm Vũ Sư, danh bất hư truyền.”
Đám người Liễu Hồng Miên sắc mặt bình tĩnh, tuyệt không bất ngờ, nhị phẩm Vũ Sư là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, cũng là nguồn gốc của lòng tin.
Nhị phẩm Vũ Sư... Nhị phẩm Vũ Sư của Vu Thần giáo... Đám người Tào Thanh Dương nhìn nhau, vẻ mặt cay đắng.
Vũ Sư của Vu Thần giáo, như sấm bên tai.
Văn hóa cầu mưa là nét riêng của ba nước đông bắc, thời cổ, dân chúng Cửu Châu địa vực đông bắc sẽ ở mùa khô hướng Vu Thần giáo tiến cống, khẩn cầu Vũ Sư mưa xuống.
Những thứ này không phải bí ẩn, trong tư liệu lịch sử có nhiều ghi lại.
Đại danh Vũ Sư, giống với La Hán Phật môn, là tin tức mọi người đều biết.
“Vừa rồi tia sét đó là chuyện gì xảy ra?”
“Đáng sợ...”
“Sư phụ, mắt, mắt của con không nhìn thấy nữa...”
Người xem cuộc chiến ở đỉnh núi phía nam còn chưa phản ứng lại, vẫn như cũ đắm chìm ở trong thiên uy vừa rồi, đắm chìm ở trong khủng hoảng thị giác bị cướp đoạt.
Thẳng đến nghe thấy có người kinh hô: “Thuật sĩ áo trắng kia bị sét đánh thành cục than rồi.”
Bọn họ mới nghĩ lại mà sợ, biết thế cục biến hóa, sau đó dâng lên sự sợ hãi khó có thể nói thành lời.
Rầm!
Tu La Kim Cương một lần nữa đáp xuống giữa sân, đánh giá Tôn Huyền Cơ, hài lòng gật đầu:
“Còn sống, người chết sẽ không đổi được Độ Tình La Hán.”
Hắn cất bước đi về phía Tôn Huyền Cơ, trong quá trình đó, đám người Tào Thanh Dương câm như hến, trơ mắt nhìn hắn tới gần cửa đá cùng Tôn Huyền Cơ bên bờ vực cái chết.
Đột nhiên, một luồng hào quang màu vàng nhạt từ chân trời cắt tới, đinh... Trong thanh âm thanh thúy, đóng đinh ở trước mặt Tu La Kim Cương.
Đó là một cây kiếm đồng thau.
Đại Phụng Trấn Quốc Kiếm!
Lúc thanh kiếm đồng thau này xuất hiện, khiến Tu La Kim Cương bị chặn ở ngoài núi Khuyển Nhung, sắc mặt luôn bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện dao động rõ ràng.
Hắn cực kỳ kiêng kị, ngưng trọng lui về phía sau một bước.
Làm Kim Cương năm trăm năm trước từng tham dự tấn công kinh thành, vây giết hoàng tộc, hắn vô cùng khắc sâu ấn tượng đối với thanh kiếm này.
Phòng ngự thân thể tam phẩm võ phu luôn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt nó giống như phàm nhân.
Mà cơ thể Kim Cương lực phòng ngự so với tam phẩm võ phu càng cường đại hơn, cũng không dám nói có thể đối kháng lại sự sắc bén vô song của pháp bảo này.
Ở trong lần rung chuyển lớn soán vị kia, Tu La Kim Cương từng thấy một vị đồng môn, bị một vị thân vương của vương triều Đại Phụng năm đó liên tục chém mấy chục kiếm, người đầy vết kiếm, kiếm khí ăn mòn tạng phủ, cuối cùng ngã xuống.
Vị đồng môn kia, chính là một vị Kim Cương hàng thật giá thật.
Một màn một thanh kiếm ngang trời xuất hiện, ép lui Tu La Kim Cương, ở trong mắt người xem của ba bên, có sự đọc hiểu khác nhau.
“Đây là kiếm gì? Thế mà dọa lui Kim Cương?”
“Đây là chuyện kiếm sao, đây là Hứa Ngân la đến rồi nha.”
“Đúng vậy, kiếm chỉ là kiếm tầm thường, nhưng chủ nhân sau lưng kiếm là Hứa Ngân la, khẳng định là hắn. Phó minh chủ từng nói, Hứa Ngân la sẽ trợ giúp Võ Lâm minh chúng ta.”
“Rốt cuộc đến rồi...”
Người vây xem ở đỉnh núi phía nam không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, càng không cảm thấy một thanh kiếm có thể dọa lui Tu La Kim Cương, thật sự ép đối phương lui về, là chủ nhân sau lưng thanh kiếm này.
Mà chủ nhân này, rõ ràng chính là Hứa Ngân la phó minh chủ từng nói.
Hứa Ngân la rốt cuộc đến rồi... Trong lòng Liễu công tử khẽ thả lỏng, ám ảnh trong lòng vừa rồi bị cột sét kia tạo thành giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn nhịn không được liếc Dung Dung cô nương, phát hiện mắt nàng lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân là rõ ràng như thế.
Mà nữ đệ tử Vạn Hoa lâu bên cạnh nàng, vẻ mặt tương tự với nàng, ai cũng bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
“Sư phụ?”
Liễu công tử thấy sư phụ nhà mình sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm kiếm đồng thau.
Kiếm khách trung niên giật mình hoàn hồn, có chút nghi hoặc nói:
“Thanh kiếm đó cho ta cảm giác rất kỳ quái, cụ thể như thế nào, vi sư không thể nói rõ, ừm... Đây là tu dưỡng của bản thân một kiếm khách.”
Sao con chưa cảm thấy... Liễu công tử bừng tỉnh đại ngộ:
“Khó trách con cũng có cảm giác như vậy.”
Kiếm khách trung niên vui mừng nói: “Tốt lắm, xem ra ngươi trong khoảng thời gian này tu hành rất cố gắng.”
Thằng nhóc này, giả vờ cái gì với ta, ta vừa rồi chỉ là cảm thấy thanh kiếm đó có chút quen mắt, tựa như từng thấy ở nơi nào... Kiếm khách trung niên nói thầm trong lòng.
...
Liễu Hồng Miên, Bạch Hổ, Khất Hoan Đan Hương, cùng với sư huynh đệ Tịnh Tâm Tịnh Duyên, tự nhiên cũng không nhận ra thần binh vang danh Cửu Châu này, sức chú ý của bọn họ hoàn toàn không ở trên thân kiếm đồng thau.
Cảnh giác nhìn chung quanh, sắc mặt cẩn thận, ngưng trọng, bởi vì bọn họ biết, họ Hứa đến rồi.
Hắn rốt cuộc đến rồi.
Kèm theo hắn xuất hiện, sẽ có những trợ thủ nào, con bài chưa lật như thế nào, kế tiếp đều sẽ hoá trang lên sân khấu.
Vũ Sư, Độ Nan Kim Cương trên Ngự Phong Chu cũng sẽ toàn lực ra tay.
Chiến đấu thật sự bắt đầu rồi.
Lúc trước giao thủ chẳng qua là khai màn mà thôi.
Từng chịu khổ ở ngoại ô Ung Châu, bọn họ ôm tâm lý cực kỳ phức tạp đối với Hứa Thất An.
Đã khát vọng hắn xuất hiện, sau đó trả thù hắn. Lại sợ hãi hắn xuất hiện, sợ hãi lật thuyền lần nữa.
...
Một thanh kiếm... Đám người Võ Lâm minh Tào Thanh Dương là đại biểu không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, nhưng thấy thanh kiếm đồng thau này có thể khiến Tu La Kim Cương lui về phía sau, vừa kinh ngạc vừa tò mò.
“Hứa Ngân la, đến rồi...” Tiêu Nguyệt Nô nói từng chữ một.
Tào Thanh Dương “Ừm” một tiếng, vẻ mặt căng thẳng có chút thả lỏng, thấp giọng cảm khái nói:
“Cho dù là Phật môn Kim Cương, cũng kiêng kị Hứa Ngân la như thế.”
Hắn mang kiêng kị cùng động tác lui về phía sau của Tu La Kim Cương lý giải thành đối phương đang phòng bị Hứa Thất An, cho rằng đối phương sợ là chủ nhân phía sau kiếm đồng thau.