Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1408: Kim Cương (3)




Keng!

Tào Thanh Dương tung một cú đấm, trong sóng khí khuếch tán, Thương Long bị đánh bay ra ngoài, va mạnh vào cửa đá, làm vách đá chấn động “ẦM”, đá vụn lăn xuống.

“Ôi ôi...”

Trong miệng Thương Long phát ra thanh âm không có ý thức, máu tươi từ trong khải giáp chỗ ngực chảy ra.

Cái đầu hắn giấu ở trong nón giật giật, như muốn ngẩng đầu, nhưng rất nhanh trở về bình tĩnh, sinh cơ tiêu tán.

Nắm tay phải Tào Thanh Dương chợt siết chặt.

Phành phành phành... Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, ngực bảy người mặc áo choàng bật ra sương mù màu máu, xé rách trái tim.

Không còn pháp khí thêm vào, ở trước mặt tam phẩm võ phu, bọn họ nhỏ yếu không chịu nổi một đòn.

Thắng rồi!

Tào minh chủ đã chém đại địch tam phẩm!

Võ Lâm minh bên này bộc phát ra một trận hoan hô ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, các bang chủ môn chủ đều là người có uy tín danh dự, khắc chế bản thân rất tốt.

Nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy nét vui mừng, Phó Tinh Môn lớn tiếng cười điên cuồng, Dương Thôi Tuyết mặt mỉm cười, Tiêu Nguyệt Nô lông mày cong cong, khoái ý vô cùng Vưu Thạch...

Trái lại bên kia, Tịnh Tâm Tịnh Duyên hơi thất vọng, Bạch Hổ và Liễu Hồng Miên đám người thành Tiềm Long này, thì có chút hổn hển.

Thương Long thất túc là đồng bạn của bọn họ, cũng là chỗ dựa lớn nhất cho đoàn đội Cơ Huyền hành tẩu giang hồ.

Mất đi Thương Long thất túc, mặc kệ một trận chiến Võ Lâm minh này kết quả như thế nào, bọn họ đều sẽ bị triệu hồi thành Tiềm Long, chấm dứt chuyến đi giang hồ.

Hoặc là, bị thành Tiềm Long cưỡng chế yêu cầu tiếp tục ở lại giang hồ thu thập long khí.

Vô luận là một loại nào, đều không phải chuyện tốt.

...

“Coi như không tệ.”

Trong rừng rậm, thông qua Hồn Thiên Thần Kính, nhìn trộm được một màn này, Hứa Thất An hài lòng gật đầu.

“Tam phẩm võ phu khủng bố như vậy à...”

Miêu Hữu Phương ghé ở một bên, cũng thấy cả quá trình.

“Cái này không tính là gì, hai bên đều là gà mờ mà thôi, siêu phàm chiến thật sự, căn bản không phải ngươi có thể tưởng tượng.”

Khi Hứa Thất An nói chuyện, nhớ lại siêu phàm hỗn chiến mang toàn bộ thành Sở Châu san thành bình địa, nếu cộng thêm mình, cao thủ siêu phàm lúc ấy tham chiến nhiều tới bảy vị.

Trực tiếp mang chủ thành của một châu san thành bình địa.

Về sau chém giết Trinh Đức, cùng giao thủ với Hứa Bình Phong, đều không đáng sợ bằng một hồi chiến đấu đó.

“Đừng cao hứng quá sớm, trò hay vừa mới mở màn.”

Hứa Thất An nhìn Hồn Thiên Thần Kính, thấp giọng nói một câu.

Không phân biệt rõ là nói với Miêu Hữu Phương bên cạnh, hay là đám người Võ Lâm minh trong gương.

...

Ngự Phong Chu.

Cơ Huyền thở dài: “Dựa vào ngoại vật, chung quy không phải chính đạo, thành Tiềm Long ta rất thiếu cường giả siêu phàm cảnh.”

Sinh linh Cửu Châu lấy hàng trăm triệu để tính, có thể thành tựu siêu phàm, ít ỏi không có mấy.

Trong năm trăm năm thời gian, bọn họ một nhánh hoàng thất này, tam phẩm cường giả từng xuất hiện chỉ có một vị.

Vị tam phẩm võ phu kia bởi một lần ngoài ý muốn mà ngã xuống, ngay cả Huyết Đan cũng chưa lưu lại.

Huyết Đan trên người Cơ Huyền, là trong phản loạn năm trăm năm trước Võ Tông nhấc lên, vị tam phẩm võ phu nào đó của nhánh bọn họ sau khi chết để lại.

“Làm phiền hai vị Kim Cương rồi.”

Cơ Huyền chắp hai tay.

Độ Nan cùng Độ Phàm nhìn nhau, người sau thanh âm vang dội: “Bản tôn đi thôi.”

Từ Ngự Phong Chu nhảy xuống.

...

Hầu như là cùng lúc, mọi người phía dưới ngẩng đầu, thấy một tia sáng vàng như sao băng rơi xuống.

Đến cùng luồng hào quang màu vàng này, là sức mạnh to lớn không thể ngăn cản, mênh mông, uy nghiêm, chí cương chí dương, làm người ta không tự giác cúi đầu, nơm nớp lo sợ.

“Là Phật môn Kim Cương.”

Có người cả kinh kêu lên.

Tuy bọn họ chưa từng thấy bộ dáng Phật môn Kim Cương, càng chưa từng lĩnh giáo Kim Cương đáng sợ, căn cứ vào tin tức lúc trước nhận được, cùng với lực lượng hùng hậu vô cùng này, không khó phỏng đoán, Phật môn Kim Cương đến rồi.

Tào Thanh Dương trầm ngâm một phen, nói:

“Ta còn có thể duy trì thời gian một chén trà nhỏ.”

Dương Thôi Tuyết thu hồi ánh mắt, trong lúc khẽ biến sắc cao giọng nói: “Minh chủ, cẩn thận.”

Đái Tông nhếch miệng nói: “Không sao, minh chủ bây giờ cũng là tam phẩm, cũng có Kim Cương Thần Công hộ thể.”

Kiều Ông hình tượng người trung niên mập mạp gật đầu nói:

“Cho dù không địch lại, nghĩ hẳn cũng có thể chống đỡ một lát, đặt nền móng cho Tào minh chủ đột phá tam phẩm.”

Có chiến tích vừa rồi, lòng tin của đám người Võ Lâm minh tăng vọt chưa từng có.

Khi nói chuyện, hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, khí tức nóng bức đập vào mặt.

Tào Thanh Dương hít sâu một hơi, trầm hông, vận khí cơ, thiêu đốt lực lượng tinh huyết tam phẩm trong cơ thể, ánh vàng vốn ảm đạm thế mà lại sáng ngời lên vài phần.

Một trên một dưới, hai luồng khí tức siêu phàm va chạm trước.

Hào quang màu vàng chiếu rọi ở trong con ngươi của mọi người, tốc độ cực nhanh, tựa như sao băng chợt lóe rồi biến mất trong trời đêm thâm thúy.

Ngay sau đó, đất rung núi chuyển.

Cả tòa Khuyển Nhung sơn chấn động hẳn lên, thân núi vỡ ra, đá tảng lăn lông lốc, những con thú bị Khất Hoan Đan Hương triệu hồi đến hốt hoảng chạy trốn.

Tứ phẩm cao thủ ở đây lắc lư, đứng không vững.

Tiêu Nguyệt Nô sau khi ổn định thân hình, lập tức cùng đồng bạn nhìn phía cửa đá, điều tra rõ tình huống.

Đất trống nơi đó chi chít vết thương, vỡ ra từng vết nứt như mạng nhện.

Đây là đá dưới bùn đất nứt nẻ tạo thành.

Trên sân chỉ có một người đứng, đó là một người khổng lồ cao chín thước, tướng mạo xấu xí.

Làn da hắn có màu vàng sẫm, ngũ quan xấu xí làm người ta kinh sợ, khó có thể tưởng tượng trên đời sẽ có người xấu như vậy.

Thân thể tháp sắt tựa như đúc bằng kim loại, cơ bắp phồng lên thể hiện cảm giác lực lượng.

Hắn giẫm Tào Thanh Dương dưới chân, nửa thân thể lún vào mặt đất, thất khiếu đổ máu, hấp hối.

Khung cảnh lập tức yên tĩnh, Tiêu Nguyệt Nô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Đái Tông bên cạnh, cũng nghe thấy chính nàng hít thở dồn dập.

“Địch tấn công, ngay tại phía sau núi, vì sao không cho chúng ta đi trợ giúp minh chủ?”

“Chẳng lẽ chúng ta đến Khuyển Nhung sơn, là vì xem kịch sao.”

“Võ Lâm minh chúng ta sừng sững Kiếm Châu sáu trăm năm, tuổi ngang quốc gia, có khi nào sợ kẻ thù bên ngoài, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải tử chiến với kẻ địch.”

“Không có đạo lý trưởng bối ở phía trước ngăn địch, chúng ta đám người trẻ tuổi này lại tham sống sợ chết.”

Động tĩnh phía sau núi đưa tới bang chúng Võ Lâm minh, cùng với đệ tử môn phái phụ thuộc chủ ý, người trẻ tuổi nghé con mới sinh không sợ hổ nghe nói có địch tấn công, ai cũng nhao nhao, nhiệt huyết sôi trào muốn đến hậu sơn chiến đấu tới chết.

Đối với điều này, Tào Thanh Dương sớm có an bài, phó minh chủ Ôn Thừa Bật quản lý nội vụ dẫn bang chúng phong tỏa con đường đi thông phía sau núi phải qua. Keng!

Tào Thanh Dương tung một cú đấm, trong sóng khí khuếch tán, Thương Long bị đánh bay ra ngoài, va mạnh vào cửa đá, làm vách đá chấn động “ẦM”, đá vụn lăn xuống.

“Ôi ôi...”

Trong miệng Thương Long phát ra thanh âm không có ý thức, máu tươi từ trong khải giáp chỗ ngực chảy ra.

Cái đầu hắn giấu ở trong nón giật giật, như muốn ngẩng đầu, nhưng rất nhanh trở về bình tĩnh, sinh cơ tiêu tán.

Nắm tay phải Tào Thanh Dương chợt siết chặt.

Phành phành phành... Trong tiếng xương cốt vỡ vụn, ngực bảy người mặc áo choàng bật ra sương mù màu máu, xé rách trái tim.

Không còn pháp khí thêm vào, ở trước mặt tam phẩm võ phu, bọn họ nhỏ yếu không chịu nổi một đòn.

Thắng rồi!

Tào minh chủ đã chém đại địch tam phẩm!

Võ Lâm minh bên này bộc phát ra một trận hoan hô ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, các bang chủ môn chủ đều là người có uy tín danh dự, khắc chế bản thân rất tốt.

Nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy nét vui mừng, Phó Tinh Môn lớn tiếng cười điên cuồng, Dương Thôi Tuyết mặt mỉm cười, Tiêu Nguyệt Nô lông mày cong cong, khoái ý vô cùng Vưu Thạch...

Trái lại bên kia, Tịnh Tâm Tịnh Duyên hơi thất vọng, Bạch Hổ và Liễu Hồng Miên đám người thành Tiềm Long này, thì có chút hổn hển.

Thương Long thất túc là đồng bạn của bọn họ, cũng là chỗ dựa lớn nhất cho đoàn đội Cơ Huyền hành tẩu giang hồ.

Mất đi Thương Long thất túc, mặc kệ một trận chiến Võ Lâm minh này kết quả như thế nào, bọn họ đều sẽ bị triệu hồi thành Tiềm Long, chấm dứt chuyến đi giang hồ.

Hoặc là, bị thành Tiềm Long cưỡng chế yêu cầu tiếp tục ở lại giang hồ thu thập long khí.

Vô luận là một loại nào, đều không phải chuyện tốt.

...

“Coi như không tệ.”

Trong rừng rậm, thông qua Hồn Thiên Thần Kính, nhìn trộm được một màn này, Hứa Thất An hài lòng gật đầu.

“Tam phẩm võ phu khủng bố như vậy à...”

Miêu Hữu Phương ghé ở một bên, cũng thấy cả quá trình.

“Cái này không tính là gì, hai bên đều là gà mờ mà thôi, siêu phàm chiến thật sự, căn bản không phải ngươi có thể tưởng tượng.”

Khi Hứa Thất An nói chuyện, nhớ lại siêu phàm hỗn chiến mang toàn bộ thành Sở Châu san thành bình địa, nếu cộng thêm mình, cao thủ siêu phàm lúc ấy tham chiến nhiều tới bảy vị.

Trực tiếp mang chủ thành của một châu san thành bình địa.

Về sau chém giết Trinh Đức, cùng giao thủ với Hứa Bình Phong, đều không đáng sợ bằng một hồi chiến đấu đó.

“Đừng cao hứng quá sớm, trò hay vừa mới mở màn.”

Hứa Thất An nhìn Hồn Thiên Thần Kính, thấp giọng nói một câu.

Không phân biệt rõ là nói với Miêu Hữu Phương bên cạnh, hay là đám người Võ Lâm minh trong gương.

...

Ngự Phong Chu.

Cơ Huyền thở dài: “Dựa vào ngoại vật, chung quy không phải chính đạo, thành Tiềm Long ta rất thiếu cường giả siêu phàm cảnh.”

Sinh linh Cửu Châu lấy hàng trăm triệu để tính, có thể thành tựu siêu phàm, ít ỏi không có mấy.

Trong năm trăm năm thời gian, bọn họ một nhánh hoàng thất này, tam phẩm cường giả từng xuất hiện chỉ có một vị.

Vị tam phẩm võ phu kia bởi một lần ngoài ý muốn mà ngã xuống, ngay cả Huyết Đan cũng chưa lưu lại.

Huyết Đan trên người Cơ Huyền, là trong phản loạn năm trăm năm trước Võ Tông nhấc lên, vị tam phẩm võ phu nào đó của nhánh bọn họ sau khi chết để lại.

“Làm phiền hai vị Kim Cương rồi.”

Cơ Huyền chắp hai tay.

Độ Nan cùng Độ Phàm nhìn nhau, người sau thanh âm vang dội: “Bản tôn đi thôi.”

Từ Ngự Phong Chu nhảy xuống.

...

Hầu như là cùng lúc, mọi người phía dưới ngẩng đầu, thấy một tia sáng vàng như sao băng rơi xuống.

Đến cùng luồng hào quang màu vàng này, là sức mạnh to lớn không thể ngăn cản, mênh mông, uy nghiêm, chí cương chí dương, làm người ta không tự giác cúi đầu, nơm nớp lo sợ.

“Là Phật môn Kim Cương.”

Có người cả kinh kêu lên.

Tuy bọn họ chưa từng thấy bộ dáng Phật môn Kim Cương, càng chưa từng lĩnh giáo Kim Cương đáng sợ, căn cứ vào tin tức lúc trước nhận được, cùng với lực lượng hùng hậu vô cùng này, không khó phỏng đoán, Phật môn Kim Cương đến rồi.

Tào Thanh Dương trầm ngâm một phen, nói:

“Ta còn có thể duy trì thời gian một chén trà nhỏ.”

Dương Thôi Tuyết thu hồi ánh mắt, trong lúc khẽ biến sắc cao giọng nói: “Minh chủ, cẩn thận.”

Đái Tông nhếch miệng nói: “Không sao, minh chủ bây giờ cũng là tam phẩm, cũng có Kim Cương Thần Công hộ thể.”

Kiều Ông hình tượng người trung niên mập mạp gật đầu nói:

“Cho dù không địch lại, nghĩ hẳn cũng có thể chống đỡ một lát, đặt nền móng cho Tào minh chủ đột phá tam phẩm.”

Có chiến tích vừa rồi, lòng tin của đám người Võ Lâm minh tăng vọt chưa từng có.

Khi nói chuyện, hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, khí tức nóng bức đập vào mặt.

Tào Thanh Dương hít sâu một hơi, trầm hông, vận khí cơ, thiêu đốt lực lượng tinh huyết tam phẩm trong cơ thể, ánh vàng vốn ảm đạm thế mà lại sáng ngời lên vài phần.

Một trên một dưới, hai luồng khí tức siêu phàm va chạm trước.

Hào quang màu vàng chiếu rọi ở trong con ngươi của mọi người, tốc độ cực nhanh, tựa như sao băng chợt lóe rồi biến mất trong trời đêm thâm thúy.

Ngay sau đó, đất rung núi chuyển.

Cả tòa Khuyển Nhung sơn chấn động hẳn lên, thân núi vỡ ra, đá tảng lăn lông lốc, những con thú bị Khất Hoan Đan Hương triệu hồi đến hốt hoảng chạy trốn.

Tứ phẩm cao thủ ở đây lắc lư, đứng không vững.

Tiêu Nguyệt Nô sau khi ổn định thân hình, lập tức cùng đồng bạn nhìn phía cửa đá, điều tra rõ tình huống.

Đất trống nơi đó chi chít vết thương, vỡ ra từng vết nứt như mạng nhện.

Đây là đá dưới bùn đất nứt nẻ tạo thành.

Trên sân chỉ có một người đứng, đó là một người khổng lồ cao chín thước, tướng mạo xấu xí.

Làn da hắn có màu vàng sẫm, ngũ quan xấu xí làm người ta kinh sợ, khó có thể tưởng tượng trên đời sẽ có người xấu như vậy.

Thân thể tháp sắt tựa như đúc bằng kim loại, cơ bắp phồng lên thể hiện cảm giác lực lượng.

Hắn giẫm Tào Thanh Dương dưới chân, nửa thân thể lún vào mặt đất, thất khiếu đổ máu, hấp hối.

Khung cảnh lập tức yên tĩnh, Tiêu Nguyệt Nô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Đái Tông bên cạnh, cũng nghe thấy chính nàng hít thở dồn dập.

“Địch tấn công, ngay tại phía sau núi, vì sao không cho chúng ta đi trợ giúp minh chủ?”

“Chẳng lẽ chúng ta đến Khuyển Nhung sơn, là vì xem kịch sao.”

“Võ Lâm minh chúng ta sừng sững Kiếm Châu sáu trăm năm, tuổi ngang quốc gia, có khi nào sợ kẻ thù bên ngoài, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải tử chiến với kẻ địch.”

“Không có đạo lý trưởng bối ở phía trước ngăn địch, chúng ta đám người trẻ tuổi này lại tham sống sợ chết.”

Động tĩnh phía sau núi đưa tới bang chúng Võ Lâm minh, cùng với đệ tử môn phái phụ thuộc chủ ý, người trẻ tuổi nghé con mới sinh không sợ hổ nghe nói có địch tấn công, ai cũng nhao nhao, nhiệt huyết sôi trào muốn đến hậu sơn chiến đấu tới chết.

Đối với điều này, Tào Thanh Dương sớm có an bài, phó minh chủ Ôn Thừa Bật quản lý nội vụ dẫn bang chúng phong tỏa con đường đi thông phía sau núi phải qua.