Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1386: Tình báo (2)




Một trong chín đạo long khí... Hứa Thất An hướng ghế tựa lưng dựa mạnh vào, day day mi tâm.

Tuy hắn nói với Mộ Nam Chi, điểm mấu chốt là hai đạo long khí, nhưng chuyện tới trước mắt, vẫn không biết sao bực bội một trận.

“Còn gì không?”

m thầm phun ra một hơi, Hứa Thất An hỏi.

“Hai tỷ muội Đông Hải Long Cung đang giúp Vu Thần giáo thu thập long khí, theo lý thuyết, ba châu Kinh Tương Dự sẽ có kí chủ trong chín đạo. Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị trong lòng.”

Tôn Huyền Cơ viết trên giấy, câu này còn chưa viết xong, Hứa Thất An bức thiết truy hỏi:

“Ngươi vì sao không làm thịt bọn họ?”

Tôn Huyền Cơ lắc đầu: “Không dám!”

“Ừm?”

Hứa Thất An dùng giọng mũi ngắn gọn phát ra nghi vấn.

“Một trong hai người sinh đôi, trong cơ thể ký túc nguyên thần của Nạp Lan Thiên Lộc, vu sư và đạo môn giống nhau, nguyên thần làm căn cơ, cho dù không có thân thể, chiến lực cũng sẽ không suy yếu quá nhiều.

“Ta từng cùng các nàng ở khoảng cách không xa không gần gặp gỡ, song bào thai chưa phát hiện ta, nhưng Nạp Lan Thiên Lộc đã khóa mục tiêu ta... May mắn ta chạy nhanh, truyền tống trận thật hữu dụng.”

Hứa Thất An ngẩng đầu, thấy trên mặt Tôn sư huynh lộ ra nghĩ mà sợ cùng may mắn.

Nạp Lan Thiên Lộc là bị Ngụy công giết chết, ta là truyền nhân của Ngụy công... Hứa Thất An lại day day mi tâm.

“Ta biết rồi.”

Hắn chậm rãi phun ra một hơi, gượng cười nói: “Tôn sư huynh, chúng ta nói một ít chuyện thú vị không.”

Tôn Huyền Cơ nghĩ nghĩ, nâng bút chấm mực, viết:

“Dương sư đệ rời kinh rồi, giám chính lão sư có nhiệm vụ giao cho hắn.”

“Cái này tính là chuyện thú vị gì?”

Hứa Thất An thầm nhủ, ta còn tưởng rằng hắn lại? Lại bị giám chính trấn áp.

“Sự tình là như vậy, Dương sư đệ ý đồ thừa dịp lão sư thần du, ở trên đại điển tế trời tuyên bố quyên ra toàn bộ tiền tài của Ti Thiên Giám...”

Bút pháp nhẹ nhàng chạy trên mặt giấy, Hứa Thất An đọc hàng chữ này, trong lòng một chuỗi “Gã này giỏi”!

Một khi hắn thành công, văn võ bá quan cùng hoàng đế tận mắt chứng kiến, cho dù là giám chính, cũng rất khó mặt dày đổi ý.

Đổi thành thuật sĩ áo trắng khác làm như vậy, văn võ cả triều sẽ không tin, còn có thể thông báo Ti Thiên Giám mang đệ tử bệnh thần kinh này về.

Nhưng Dương Thiên Huyễn là tam đệ tử của giám chính, đường đường tứ phẩm cao thủ, hắn là có thể đại biểu Ti Thiên Giám trên trình độ nhất định.

Hứa Thất An rất thoải mái vững vàng, bởi vì hắn biết, lấy thủ đoạn của lão tiền bạc, vua làm màu đời này không có ngày ló mặt ra được.

“Vì giấu tai mắt người ta không bị phát hiện, Dương sư huynh lấy đồ ăn ngon dụ hoặc Thải Vi đúng không, giúp hắn giám thị giám chính lão sư. Nhưng giám chính lão sư sớm có dự liệu, mang Thiên Cơ Bàn giao cho Tống sư đệ, một khi Dương sư đệ rời khỏi Quan Tinh lâu lập tức trấn áp. Ở trên chuyện này, Tống sư đệ tuyệt đối tích cực hơn bất luận kẻ nào.

“Ngũ sư muội cũng ở trong đó lập công lớn, muội ấy xưa nay là rất ngoan, lời của lão sư muội ấy nghe hết.”

Hứa Thất An nghe mà ngẩn cả người, thầm nhủ đây là Vô Gian đạo phiên bản Ti Thiên Giám à...

Giám chính có kinh nghiệm, biết dùng đồ đệ kiềm chế đồ đệ.

“Nhiệm vụ giám chính cho Dương sư huynh là cái gì?”

“Không biết, ta chỉ biết Dương sư đệ là mang theo Thải Vi sư muội đi cùng, muội ấy cũng bị điều ra ngoài.”

“...” Chử Thải Vi ngu xuẩn này, đầu óc không được cũng đừng xen vào loại chuyện rơi đầu này chứ.

“Tình báo của ta xong rồi.”

Tôn Huyền Cơ nói.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, mang chuyện Hồn Thiên Thần Kính, cùng mình giao dịch với Cửu Vĩ Thiên Hồ nói một lần.

“Tôn sư huynh, ngươi thấy thế nào?”

Tôn Huyền Cơ trầm ngâm hồi lâu, viết: “Nàng hẳn là nắm giữ bộ phận tàn thể của Thần Thù.”

Ý tứ của hắn là, Phong Ma Đinh chỉ có bí pháp Phật môn có thể giải, Cửu Vĩ Thiên Hồ dám làm ra hứa hẹn như vậy, nói rõ nàng nắm giữ bộ phận tàn thể của Thần Thù.

Ta cũng cảm thấy là như thế... Hứa Thất An gật đầu: “Ta không có việc gì nữa.”

Tôn Huyền Cơ gật đầu, dưới chân thanh quang bốc lên, bọc hắn rời khỏi.

Thấy thế, Mộ Nam Chi rụt rè ngồi ở bên giường, giữ dáng vẻ vương phi phun ra một hơi.

Không vui trừng mắt nhìn nam nhân: “Luôn đến lúc nửa đêm, có phiền hay không? Đạo lý nam nữ có khác biệt ngươi không hiểu sao.”

Nàng nhớ lần trước Hứa Thất An ở trong chăn đè nàng, Tôn Huyền Cơ cũng đến.

“Tôn sư huynh trước khi đến đều sẽ thông báo, lần trước là chúng ta không biết hắn, không chuẩn bị sẵn sàng. Với lại, thân ở giang hồ cũng đừng quy củ nhiều như vậy, phòng trọ chỉ là nơi lâm thời nghỉ chân.”

Hứa Thất An thuận miệng an ủi một câu.

Nhấm nuốt tình báo Tôn Huyền Cơ mang đến, trong lòng hắn nặng trịch.

...

Khuyển Nhung sơn.

Khuyển Nhung sơn phạm vi trăm dặm là ngọn núi nền móng của Võ Lâm minh, lấy minh chủ phủ đình viện dày đặc làm trung tâm.

Núi non giằng co như rồng hổ tranh chấp, non xanh nước biếc, mây mù bốc lên, đẹp không sao tả xiết.

Lão Chu cụt một tay là bách phu trưởng của Võ Lâm minh, theo lý thuyết, cho dù là ở Võ Lâm minh cao thủ nhiều như mây, bách phu trưởng cũng có thể nói là trụ cột vững vàng.

Đáng tiếc lão Chu cụt một tay là người không có thực quyền.

Nghe nói, Võ Lâm minh tiếp tục sử dụng biên chế quân đội lão minh chủ lưu lại, sáu trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Chức quan Bách phu trưởng của hắn là dùng cánh tay phải đổi lấy, lão Chu vốn là một thị vệ, đại khái một tháng trước, theo đội ngũ hộ tống thê tử cùng hai con Tào Thanh Dương về nhà mẹ đẻ thăm, gặp kẻ thù chặn giết.

Cánh tay phải lão Chu chính là mất lúc ấy, cản một đao cho nữ nhân của Tào Thanh Dương.

Sau đó, lão Chu liền từ một thị vệ nho nhỏ, đề bạt thành Bách phu trưởng, nhận đãi ngộ Bách phu trưởng, chẳng qua không có thực quyền.

Làm một võ giả Luyện Tinh cảnh, sau khi thiếu cánh tay phải, chiến lực hầu như có thể xem nhẹ không tính.

Lão Chu cụt tay cầm một bầu rượu, đón gió lạnh, gõ mở cửa sân của căn nhà nào đó.

Cửa sân mở ra, một hán tử trung niên mặc áo bông dày khuôn mặt tràn đầy nụ cười:

“Lão ca ngươi tới rồi, thịt chó đang ngon, mau, mời vào trong.”

Hán tử trung niên cao cao gầy gầy, hai cánh tay đặc biệt dài, hắn tên Vương Du, là cung tiễn thủ của trạm gác.

Hai người vào phòng, ngồi ở bên cạnh bàn hưởng dụng rượu mạnh cùng thịt chó, húp nước canh nóng bỏng, ở mùa đông rét lạnh thoải mái cả người.

“Lão ca ngươi thật lợi hại, một cánh tay đổi lấy đãi ngộ Bách phu trưởng, cả đời áo cơm không lo. Không giống ta, chút tiền đó đều tiêu ở trên bụng nữ nhân.”

Vương Du vẻ mặt cảm khái, lải nhải oán giận.

Lão Chu uống rượu, cười ha ha: “Người ta đời này sống, không phải vì ngủ ở trên cái bụng mềm mại của nữ nhân sao.” Một trong chín đạo long khí... Hứa Thất An hướng ghế tựa lưng dựa mạnh vào, day day mi tâm.

Tuy hắn nói với Mộ Nam Chi, điểm mấu chốt là hai đạo long khí, nhưng chuyện tới trước mắt, vẫn không biết sao bực bội một trận.

“Còn gì không?”

m thầm phun ra một hơi, Hứa Thất An hỏi.

“Hai tỷ muội Đông Hải Long Cung đang giúp Vu Thần giáo thu thập long khí, theo lý thuyết, ba châu Kinh Tương Dự sẽ có kí chủ trong chín đạo. Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị trong lòng.”

Tôn Huyền Cơ viết trên giấy, câu này còn chưa viết xong, Hứa Thất An bức thiết truy hỏi:

“Ngươi vì sao không làm thịt bọn họ?”

Tôn Huyền Cơ lắc đầu: “Không dám!”

“Ừm?”

Hứa Thất An dùng giọng mũi ngắn gọn phát ra nghi vấn.

“Một trong hai người sinh đôi, trong cơ thể ký túc nguyên thần của Nạp Lan Thiên Lộc, vu sư và đạo môn giống nhau, nguyên thần làm căn cơ, cho dù không có thân thể, chiến lực cũng sẽ không suy yếu quá nhiều.

“Ta từng cùng các nàng ở khoảng cách không xa không gần gặp gỡ, song bào thai chưa phát hiện ta, nhưng Nạp Lan Thiên Lộc đã khóa mục tiêu ta... May mắn ta chạy nhanh, truyền tống trận thật hữu dụng.”

Hứa Thất An ngẩng đầu, thấy trên mặt Tôn sư huynh lộ ra nghĩ mà sợ cùng may mắn.

Nạp Lan Thiên Lộc là bị Ngụy công giết chết, ta là truyền nhân của Ngụy công... Hứa Thất An lại day day mi tâm.

“Ta biết rồi.”

Hắn chậm rãi phun ra một hơi, gượng cười nói: “Tôn sư huynh, chúng ta nói một ít chuyện thú vị không.”

Tôn Huyền Cơ nghĩ nghĩ, nâng bút chấm mực, viết:

“Dương sư đệ rời kinh rồi, giám chính lão sư có nhiệm vụ giao cho hắn.”

“Cái này tính là chuyện thú vị gì?”

Hứa Thất An thầm nhủ, ta còn tưởng rằng hắn lại? Lại bị giám chính trấn áp.

“Sự tình là như vậy, Dương sư đệ ý đồ thừa dịp lão sư thần du, ở trên đại điển tế trời tuyên bố quyên ra toàn bộ tiền tài của Ti Thiên Giám...”

Bút pháp nhẹ nhàng chạy trên mặt giấy, Hứa Thất An đọc hàng chữ này, trong lòng một chuỗi “Gã này giỏi”!

Một khi hắn thành công, văn võ bá quan cùng hoàng đế tận mắt chứng kiến, cho dù là giám chính, cũng rất khó mặt dày đổi ý.

Đổi thành thuật sĩ áo trắng khác làm như vậy, văn võ cả triều sẽ không tin, còn có thể thông báo Ti Thiên Giám mang đệ tử bệnh thần kinh này về.

Nhưng Dương Thiên Huyễn là tam đệ tử của giám chính, đường đường tứ phẩm cao thủ, hắn là có thể đại biểu Ti Thiên Giám trên trình độ nhất định.

Hứa Thất An rất thoải mái vững vàng, bởi vì hắn biết, lấy thủ đoạn của lão tiền bạc, vua làm màu đời này không có ngày ló mặt ra được.

“Vì giấu tai mắt người ta không bị phát hiện, Dương sư huynh lấy đồ ăn ngon dụ hoặc Thải Vi đúng không, giúp hắn giám thị giám chính lão sư. Nhưng giám chính lão sư sớm có dự liệu, mang Thiên Cơ Bàn giao cho Tống sư đệ, một khi Dương sư đệ rời khỏi Quan Tinh lâu lập tức trấn áp. Ở trên chuyện này, Tống sư đệ tuyệt đối tích cực hơn bất luận kẻ nào.

“Ngũ sư muội cũng ở trong đó lập công lớn, muội ấy xưa nay là rất ngoan, lời của lão sư muội ấy nghe hết.”

Hứa Thất An nghe mà ngẩn cả người, thầm nhủ đây là Vô Gian đạo phiên bản Ti Thiên Giám à...

Giám chính có kinh nghiệm, biết dùng đồ đệ kiềm chế đồ đệ.

“Nhiệm vụ giám chính cho Dương sư huynh là cái gì?”

“Không biết, ta chỉ biết Dương sư đệ là mang theo Thải Vi sư muội đi cùng, muội ấy cũng bị điều ra ngoài.”

“...” Chử Thải Vi ngu xuẩn này, đầu óc không được cũng đừng xen vào loại chuyện rơi đầu này chứ.

“Tình báo của ta xong rồi.”

Tôn Huyền Cơ nói.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, mang chuyện Hồn Thiên Thần Kính, cùng mình giao dịch với Cửu Vĩ Thiên Hồ nói một lần.

“Tôn sư huynh, ngươi thấy thế nào?”

Tôn Huyền Cơ trầm ngâm hồi lâu, viết: “Nàng hẳn là nắm giữ bộ phận tàn thể của Thần Thù.”

Ý tứ của hắn là, Phong Ma Đinh chỉ có bí pháp Phật môn có thể giải, Cửu Vĩ Thiên Hồ dám làm ra hứa hẹn như vậy, nói rõ nàng nắm giữ bộ phận tàn thể của Thần Thù.

Ta cũng cảm thấy là như thế... Hứa Thất An gật đầu: “Ta không có việc gì nữa.”

Tôn Huyền Cơ gật đầu, dưới chân thanh quang bốc lên, bọc hắn rời khỏi.

Thấy thế, Mộ Nam Chi rụt rè ngồi ở bên giường, giữ dáng vẻ vương phi phun ra một hơi.

Không vui trừng mắt nhìn nam nhân: “Luôn đến lúc nửa đêm, có phiền hay không? Đạo lý nam nữ có khác biệt ngươi không hiểu sao.”

Nàng nhớ lần trước Hứa Thất An ở trong chăn đè nàng, Tôn Huyền Cơ cũng đến.

“Tôn sư huynh trước khi đến đều sẽ thông báo, lần trước là chúng ta không biết hắn, không chuẩn bị sẵn sàng. Với lại, thân ở giang hồ cũng đừng quy củ nhiều như vậy, phòng trọ chỉ là nơi lâm thời nghỉ chân.”

Hứa Thất An thuận miệng an ủi một câu.

Nhấm nuốt tình báo Tôn Huyền Cơ mang đến, trong lòng hắn nặng trịch.

...

Khuyển Nhung sơn.

Khuyển Nhung sơn phạm vi trăm dặm là ngọn núi nền móng của Võ Lâm minh, lấy minh chủ phủ đình viện dày đặc làm trung tâm.

Núi non giằng co như rồng hổ tranh chấp, non xanh nước biếc, mây mù bốc lên, đẹp không sao tả xiết.

Lão Chu cụt một tay là bách phu trưởng của Võ Lâm minh, theo lý thuyết, cho dù là ở Võ Lâm minh cao thủ nhiều như mây, bách phu trưởng cũng có thể nói là trụ cột vững vàng.

Đáng tiếc lão Chu cụt một tay là người không có thực quyền.

Nghe nói, Võ Lâm minh tiếp tục sử dụng biên chế quân đội lão minh chủ lưu lại, sáu trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Chức quan Bách phu trưởng của hắn là dùng cánh tay phải đổi lấy, lão Chu vốn là một thị vệ, đại khái một tháng trước, theo đội ngũ hộ tống thê tử cùng hai con Tào Thanh Dương về nhà mẹ đẻ thăm, gặp kẻ thù chặn giết.

Cánh tay phải lão Chu chính là mất lúc ấy, cản một đao cho nữ nhân của Tào Thanh Dương.

Sau đó, lão Chu liền từ một thị vệ nho nhỏ, đề bạt thành Bách phu trưởng, nhận đãi ngộ Bách phu trưởng, chẳng qua không có thực quyền.

Làm một võ giả Luyện Tinh cảnh, sau khi thiếu cánh tay phải, chiến lực hầu như có thể xem nhẹ không tính.

Lão Chu cụt tay cầm một bầu rượu, đón gió lạnh, gõ mở cửa sân của căn nhà nào đó.

Cửa sân mở ra, một hán tử trung niên mặc áo bông dày khuôn mặt tràn đầy nụ cười:

“Lão ca ngươi tới rồi, thịt chó đang ngon, mau, mời vào trong.”

Hán tử trung niên cao cao gầy gầy, hai cánh tay đặc biệt dài, hắn tên Vương Du, là cung tiễn thủ của trạm gác.

Hai người vào phòng, ngồi ở bên cạnh bàn hưởng dụng rượu mạnh cùng thịt chó, húp nước canh nóng bỏng, ở mùa đông rét lạnh thoải mái cả người.

“Lão ca ngươi thật lợi hại, một cánh tay đổi lấy đãi ngộ Bách phu trưởng, cả đời áo cơm không lo. Không giống ta, chút tiền đó đều tiêu ở trên bụng nữ nhân.”

Vương Du vẻ mặt cảm khái, lải nhải oán giận.

Lão Chu uống rượu, cười ha ha: “Người ta đời này sống, không phải vì ngủ ở trên cái bụng mềm mại của nữ nhân sao.”