Bánh xe lăn lọc cọc, dừng ở Hứa phủ, Tiểu Đậu Đinh đeo túi vải nhỏ, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Cái bọc nhỏ căng lên, bên trong tựa như đựng đầy đồ vật.
Đây là bánh ngọt nó từ chỗ Hoài Khánh đòi được.
Hứa Tân Niên theo sau nhảy xuống xe ngựa, mặt không biểu cảm đi vào trong phủ.
Tiểu Đậu Đinh hai tay để ở sau hai bên hông, cúi đầu, lao vào phủ, ở cửa bị vấp một cái, ‘BỐP’ ngã sấp mặt.
“Nhị ca, muội bị vấp ngã rồi.”
Nó ngẩng mặt, nhìn Hứa Tân Niên.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Nhị lang run rẩy một phen, “Sau đó?”
Nó phủi phủi mông đứng dậy, che chở bánh ngọt trong túi vải, cẩn thận nhìn Hứa Nhị lang.
? Hứa Nhị lang nhíu mày nhìn nó.
Tiểu Đậu Đinh thật cẩn thận liếc nhị ca, đột nhiên sợ hãi bỏ chạy.
Hứa Nhị lang sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, dọc theo đường đi hắn không có vẻ mặt hòa nhã với Linh m, muội muội ngu xuẩn cho rằng hắn đang thèm thuồng bánh ngọt.
Chứng cớ chính là, sau khi nó ngã mình không đi đỡ.
Một đường tới nội viện, thấy hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm thẩm cả giận: “Sao nó trở về rồi, có phải lại bị đuổi khỏi hoàng cung hay không?”
Hứa Nhị lang gật gật đầu.
“Ngươi...”
Thẩm thẩm tức giận bộ ngực kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện là thế nào?”
Hứa Nhị lang bất đắc dĩ nói:
“Linh m chọc thái phó tức giận bị bệnh, a, chờ sáng mai, của đại danh của nó sẽ truyền khắp toàn bộ quan trường, nho lâm.
“Toàn bộ người đọc sách đều sẽ biết, thái phó học thức uyên bác, uy vọng số một số hai nho lâm, thế mà lại bị một đứa con nít chọc tức nằm trên giường không dậy nổi.”
Thân thể thẩm thẩm nhoáng lên một cái, nháy mắt nghĩ đến rất nhiều, sắc mặt trắng bệch nói:
“Linh m tương lai còn lập gia đình như thế nào chứ.”
Hứa Nhị lang cũng tức quá mà cười, thầm oán:
“Còn không phải tại mẹ hết, Linh m cũng không có tố chất đọc sách, ngài cứ không cam lòng, một lòng một dạ muốn cho nó đọc sách biết chữ làm tài nữ.”
Thẩm thẩm đau thương, đổ lỗi Nhị thúc:
“Con xem xem cái bộ dạng khờ này của nó, đều là giống cha con, nó nếu giống mẹ, tuổi nhỏ đã cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.”
“Con có đọc sách cẩn thận nha.”
Linh m vừa ăn bánh ngọt ngon lành trong cung, vừa tủi thân và uất ức nói.
Hứa Nhị lang day day mi tâm, hắn lo lắng là một sự kiện khác, việc này sau khi truyền ra, Linh m có thể sẽ trở thành bánh trái thơm tho trong mắt một số kẻ nào đó muốn nổi danh.
Thái phó lấy thân phận người đọc sách Quốc Tử Giám, ôn dưỡng ra hạo nhiên chính khí, ở văn đàn là địa vị như thủ lĩnh.
Đứa nhỏ ngay cả thái phó cũng không vỡ lòng được, nếu bị vị nào thành công vỡ lòng, chẳng phải là một lần hành động thành danh thiên hạ biết?
Ở trước khi thật sự gặp Linh m, không có ai sẽ cảm thấy mình ngay cả một đứa con nít cũng không xử lý được, khi đó nhất định chen chúc mà tới, kẻ tới nhà bái phỏng vô số kể.
“Ngu ngốc cũng có thể ngu ngốc đến nổi tiếng kinh thành, đây là chuyện gì vậy...”
Hứa Nhị lang đau đầu day day mi tâm.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lý Linh Tố đến gõ cửa, trong tiếng then cửa trượt ra, cửa phòng mở ra, hắn nhìn vào bên trong, Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ uống trà, Mộ Nam Chi ngồi ở bên cạnh bàn, khống chế con cáo nhỏ màu trắng, đang lấy một cây bàn chải đánh răng lông mao lợn, đánh răng cho nó.
“Ô ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng phát ra tiếng thống khổ, tứ chi thường thường đạp loạn một trận.
“Đừng cựa quậy, đánh răng hẳn hoi, bằng không mồm thối.”
Mộ Nam Chi nói.
“Ta không thối... Ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng theo thói quen đấu tranh một câu, tựa như đã quen chuyện như vậy, cường độ phản kháng không lớn.
Đây là nuôi như con gái à... Trong lòng Lý Linh Tố cảm khái một câu, nói:
“Từ tiền bối, tiểu nhị ở dưới lầu chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Tiếng “Từ tiền bối” này hắn gọi không có thành ý như trước kia.
Con cáo nhỏ màu trắng nhân cơ hội thoát khỏi Mộ Nam Chi, kêu lên: “Đói bụng đói bụng!”
Vừa nói, vừa phun ra bọt.
Đoàn người xuống lầu, thấy Miêu Hữu Phương đã ngồi ở bên cạnh bàn, ăn đồ ăn sáng thuộc về mình.
Mỗi người một bát cháo hoa, ba cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay, một đĩa dưa muối.
Huyện Thịnh Nghĩa cũng không giàu có, vật tư thiếu thốn, dân chúng ở trạng thái lấp đầy bụng.
Xung quanh lại không có bến tàu, mậu dịch lui tới không phát triển, bởi vậy cho dù có tiền, khách sạn cũng không lấy ra được đồ tốt hơn.
Mọi người vào ngồi, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Miêu Hữu Phương hỏi: “Tiền bối, chúng ta kế tiếp đi đâu?”
“Chờ mang kí chủ long khí Giang Châu tìm được, thì đi Kiếm Châu.” Hứa Thất An nói.
Kiếm Châu... Sắc mặt Lý Linh Tố biến ảo một phen, vội cúi đầu húp cháo.
“Khách quan, ở trọ hay là dùng bữa?”
Tiếng nhiệt tình của điếm tiểu nhị hấp dẫn sức chú ý của bọn họ, Miêu Hữu Phương nghiêng đầu nhìn lại, mắt hơi tỏa sáng.
Điếm tiểu nhị tiếp đón là một nữ tử trẻ tuổi tư sắc rất khá, mặc áo ngắn màu trắng, chân đi giày da trâu, dáng người cực kỳ yểu điệu.
Nàng ngũ quan thanh tú, ánh mắt kiên nghị, lộ ra sự lạnh lùng người khác chớ có lại gần.
“Ở trọ!”
Nữ tử đó nói.
Nhìn theo điếm tiểu nhị dẫn nàng lên lầu, Lý Linh Tố trêu:
“Ngươi không phải nói mình là người từng ngủ rất nhiều hoa khôi sao, tiền đồ chỉ có vậy?”
Miêu Hữu Phương lưu luyến thu hồi ánh mắt, phản bác nói:
“Hoa khôi cùng giang hồ nữ hiệp có thể tính gộp sao, nói tới, trong một tháng rực rỡ nhất kia của ta, cũng từng có vài vị nữ hiệp câu dẫn ta.
“Chỉ là ta tàn nhẫn từ chối các nàng.”
Một tháng rực rỡ nhất, là chỉ thời điểm long khí bám vào.
Lý Linh Tố kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Miêu Hữu Phương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi không hiểu, ở giang hồ, nữ nhân vĩnh viễn là phiền toái. Nữ nhân càng xinh đẹp càng phiền toái.
“Cái này không phải nói tính cách các nàng có vấn đề gì, mà là nữ hiệp xinh đẹp luôn biết gây chuyện. Có đôi khi gặp được cao thủ thích nữ sắc, người ta muốn ngủ ngươi, ngươi căn bản không có năng lực từ chối.
“Không thể trông cậy vào mỗi một võ phu đều giống bổn đại gia, có hiệp can nghĩa đảm.
“Như vậy, thân là đồng bạn, ngươi nên làm như thế nào? Thay nàng ra mặt, có khả năng bị giết. Không thay nàng ra mặt, lại quá mức khuất nhục. Cho nên dứt khoát độc lai độc vãng.”
Lý Linh Tố cùng Hứa Thất An vẻ mặt “xin nhận chỉ giáo”.
Mặc kệ là Hải Vương Thiên tông, hay là Hải Vương kinh thành, đều chưa từng gặp được loại chuyện này.
Miêu Hữu Phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt đáng khinh, nói: “Lý huynh, ngươi tự xưng duyệt nữ vô số, trong đó không thiếu cao phẩm võ giả nhỉ. Có lục phẩm trở nên hay không?”
Lý Linh Tố gật đầu: “Tự nhiên.”
Miêu Hữu Phương cười hề hề nói: “Tiểu đệ rất tò mò, lục phẩm võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, cây gậy mềm của ngươi, có thể phá thân thể người ta?” Bánh xe lăn lọc cọc, dừng ở Hứa phủ, Tiểu Đậu Đinh đeo túi vải nhỏ, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Cái bọc nhỏ căng lên, bên trong tựa như đựng đầy đồ vật.
Đây là bánh ngọt nó từ chỗ Hoài Khánh đòi được.
Hứa Tân Niên theo sau nhảy xuống xe ngựa, mặt không biểu cảm đi vào trong phủ.
Tiểu Đậu Đinh hai tay để ở sau hai bên hông, cúi đầu, lao vào phủ, ở cửa bị vấp một cái, ‘BỐP’ ngã sấp mặt.
“Nhị ca, muội bị vấp ngã rồi.”
Nó ngẩng mặt, nhìn Hứa Tân Niên.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Nhị lang run rẩy một phen, “Sau đó?”
Nó phủi phủi mông đứng dậy, che chở bánh ngọt trong túi vải, cẩn thận nhìn Hứa Nhị lang.
? Hứa Nhị lang nhíu mày nhìn nó.
Tiểu Đậu Đinh thật cẩn thận liếc nhị ca, đột nhiên sợ hãi bỏ chạy.
Hứa Nhị lang sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, dọc theo đường đi hắn không có vẻ mặt hòa nhã với Linh m, muội muội ngu xuẩn cho rằng hắn đang thèm thuồng bánh ngọt.
Chứng cớ chính là, sau khi nó ngã mình không đi đỡ.
Một đường tới nội viện, thấy hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm thẩm cả giận: “Sao nó trở về rồi, có phải lại bị đuổi khỏi hoàng cung hay không?”
Hứa Nhị lang gật gật đầu.
“Ngươi...”
Thẩm thẩm tức giận bộ ngực kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện là thế nào?”
Hứa Nhị lang bất đắc dĩ nói:
“Linh m chọc thái phó tức giận bị bệnh, a, chờ sáng mai, của đại danh của nó sẽ truyền khắp toàn bộ quan trường, nho lâm.
“Toàn bộ người đọc sách đều sẽ biết, thái phó học thức uyên bác, uy vọng số một số hai nho lâm, thế mà lại bị một đứa con nít chọc tức nằm trên giường không dậy nổi.”
Thân thể thẩm thẩm nhoáng lên một cái, nháy mắt nghĩ đến rất nhiều, sắc mặt trắng bệch nói:
“Linh m tương lai còn lập gia đình như thế nào chứ.”
Hứa Nhị lang cũng tức quá mà cười, thầm oán:
“Còn không phải tại mẹ hết, Linh m cũng không có tố chất đọc sách, ngài cứ không cam lòng, một lòng một dạ muốn cho nó đọc sách biết chữ làm tài nữ.”
Thẩm thẩm đau thương, đổ lỗi Nhị thúc:
“Con xem xem cái bộ dạng khờ này của nó, đều là giống cha con, nó nếu giống mẹ, tuổi nhỏ đã cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.”
“Con có đọc sách cẩn thận nha.”
Linh m vừa ăn bánh ngọt ngon lành trong cung, vừa tủi thân và uất ức nói.
Hứa Nhị lang day day mi tâm, hắn lo lắng là một sự kiện khác, việc này sau khi truyền ra, Linh m có thể sẽ trở thành bánh trái thơm tho trong mắt một số kẻ nào đó muốn nổi danh.
Thái phó lấy thân phận người đọc sách Quốc Tử Giám, ôn dưỡng ra hạo nhiên chính khí, ở văn đàn là địa vị như thủ lĩnh.
Đứa nhỏ ngay cả thái phó cũng không vỡ lòng được, nếu bị vị nào thành công vỡ lòng, chẳng phải là một lần hành động thành danh thiên hạ biết?
Ở trước khi thật sự gặp Linh m, không có ai sẽ cảm thấy mình ngay cả một đứa con nít cũng không xử lý được, khi đó nhất định chen chúc mà tới, kẻ tới nhà bái phỏng vô số kể.
“Ngu ngốc cũng có thể ngu ngốc đến nổi tiếng kinh thành, đây là chuyện gì vậy...”
Hứa Nhị lang đau đầu day day mi tâm.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lý Linh Tố đến gõ cửa, trong tiếng then cửa trượt ra, cửa phòng mở ra, hắn nhìn vào bên trong, Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ uống trà, Mộ Nam Chi ngồi ở bên cạnh bàn, khống chế con cáo nhỏ màu trắng, đang lấy một cây bàn chải đánh răng lông mao lợn, đánh răng cho nó.
“Ô ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng phát ra tiếng thống khổ, tứ chi thường thường đạp loạn một trận.
“Đừng cựa quậy, đánh răng hẳn hoi, bằng không mồm thối.”
Mộ Nam Chi nói.
“Ta không thối... Ô ô...”
Con cáo nhỏ màu trắng theo thói quen đấu tranh một câu, tựa như đã quen chuyện như vậy, cường độ phản kháng không lớn.
Đây là nuôi như con gái à... Trong lòng Lý Linh Tố cảm khái một câu, nói:
“Từ tiền bối, tiểu nhị ở dưới lầu chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Tiếng “Từ tiền bối” này hắn gọi không có thành ý như trước kia.
Con cáo nhỏ màu trắng nhân cơ hội thoát khỏi Mộ Nam Chi, kêu lên: “Đói bụng đói bụng!”
Vừa nói, vừa phun ra bọt.
Đoàn người xuống lầu, thấy Miêu Hữu Phương đã ngồi ở bên cạnh bàn, ăn đồ ăn sáng thuộc về mình.
Mỗi người một bát cháo hoa, ba cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay, một đĩa dưa muối.
Huyện Thịnh Nghĩa cũng không giàu có, vật tư thiếu thốn, dân chúng ở trạng thái lấp đầy bụng.
Xung quanh lại không có bến tàu, mậu dịch lui tới không phát triển, bởi vậy cho dù có tiền, khách sạn cũng không lấy ra được đồ tốt hơn.
Mọi người vào ngồi, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Miêu Hữu Phương hỏi: “Tiền bối, chúng ta kế tiếp đi đâu?”
“Chờ mang kí chủ long khí Giang Châu tìm được, thì đi Kiếm Châu.” Hứa Thất An nói.
Kiếm Châu... Sắc mặt Lý Linh Tố biến ảo một phen, vội cúi đầu húp cháo.
“Khách quan, ở trọ hay là dùng bữa?”
Tiếng nhiệt tình của điếm tiểu nhị hấp dẫn sức chú ý của bọn họ, Miêu Hữu Phương nghiêng đầu nhìn lại, mắt hơi tỏa sáng.
Điếm tiểu nhị tiếp đón là một nữ tử trẻ tuổi tư sắc rất khá, mặc áo ngắn màu trắng, chân đi giày da trâu, dáng người cực kỳ yểu điệu.
Nàng ngũ quan thanh tú, ánh mắt kiên nghị, lộ ra sự lạnh lùng người khác chớ có lại gần.
“Ở trọ!”
Nữ tử đó nói.
Nhìn theo điếm tiểu nhị dẫn nàng lên lầu, Lý Linh Tố trêu:
“Ngươi không phải nói mình là người từng ngủ rất nhiều hoa khôi sao, tiền đồ chỉ có vậy?”
Miêu Hữu Phương lưu luyến thu hồi ánh mắt, phản bác nói:
“Hoa khôi cùng giang hồ nữ hiệp có thể tính gộp sao, nói tới, trong một tháng rực rỡ nhất kia của ta, cũng từng có vài vị nữ hiệp câu dẫn ta.
“Chỉ là ta tàn nhẫn từ chối các nàng.”
Một tháng rực rỡ nhất, là chỉ thời điểm long khí bám vào.
Lý Linh Tố kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Miêu Hữu Phương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi không hiểu, ở giang hồ, nữ nhân vĩnh viễn là phiền toái. Nữ nhân càng xinh đẹp càng phiền toái.
“Cái này không phải nói tính cách các nàng có vấn đề gì, mà là nữ hiệp xinh đẹp luôn biết gây chuyện. Có đôi khi gặp được cao thủ thích nữ sắc, người ta muốn ngủ ngươi, ngươi căn bản không có năng lực từ chối.
“Không thể trông cậy vào mỗi một võ phu đều giống bổn đại gia, có hiệp can nghĩa đảm.
“Như vậy, thân là đồng bạn, ngươi nên làm như thế nào? Thay nàng ra mặt, có khả năng bị giết. Không thay nàng ra mặt, lại quá mức khuất nhục. Cho nên dứt khoát độc lai độc vãng.”
Lý Linh Tố cùng Hứa Thất An vẻ mặt “xin nhận chỉ giáo”.
Mặc kệ là Hải Vương Thiên tông, hay là Hải Vương kinh thành, đều chưa từng gặp được loại chuyện này.
Miêu Hữu Phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt đáng khinh, nói: “Lý huynh, ngươi tự xưng duyệt nữ vô số, trong đó không thiếu cao phẩm võ giả nhỉ. Có lục phẩm trở nên hay không?”
Lý Linh Tố gật đầu: “Tự nhiên.”
Miêu Hữu Phương cười hề hề nói: “Tiểu đệ rất tò mò, lục phẩm võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, cây gậy mềm của ngươi, có thể phá thân thể người ta?”