Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1376: Thái phó khí tiết tuổi già khó giữ được (2)




Đây không phải phòng Nhị thúc cùng thẩm thẩm sao... Hứa Thất An suýt nữa ngây dại, cả giận nói:

“Không, nơi này không cần định vị thùng tắm, ngươi thật là một pháp bảo đúng tiêu chuẩn không?”

“Ngươi quả nhiên thích giống đực!” Hồn Thiên Thần Kính bừng tỉnh đại ngộ.

Hứa Thất An lười giải thích với một kẻ mắc bệnh tâm thần, hắn mang vị trí định ở nội sảnh Hứa phủ.

“Ồ, Linh m đây là muốn ra ngoài à, đến trường sao?”

Trong hình ảnh, hắn thấy Hứa Linh m đeo “túi sách” chế tác bằng túi vải nhỏ, để búi tóc đồng tử, không tình nguyện bị Hứa Nhị lang dắt ra ngoài.

Thẩm thẩm ở bên cạnh ân cần dạy bảo, nói cái gì đó.

Hồn Thiên Thần Kính không có công năng giọng nói, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh.

“Thẩm thẩm vẫn là chưa từ bỏ việc học của Linh m, thật sự là tình thương của mẹ vĩ đại, cho dù trải qua vô số lần tuyệt vọng, vô số lần đánh mặt, thẩm thẩm cũng chưa từ bỏ tâm nguyện mong con gái thành rồng.”

Hứa Thất An trêu chọc một câu, sau khi định vị Hứa phủ, hắn tiếp theo lại bảo gương định vị Linh Bảo Quan.

Hình ảnh vừa chuyển, xuất hiện đạo quan khí phái, sau đó định vị đến tiểu viện u tĩnh, trong sân, trên ao, một nữ tử tuyệt đẹp mặc vũ y, đầu đội mũ hoa sen, ngồi xếp bằng ở trên không cái ao.

Nhắm mắt ngồi thiền.

Đột nhiên, nàng mở mắt, hướng Hứa Thất An nhìn tới.

Ngay sau đó, hình ảnh tan vỡ, Hồn Thiên Thần Kính kêu thảm thiết:

“Ta mù rồi ta mù rồi... Nữ nhân kia là Lục Địa Thần Tiên!”

Nó gặp cắn trả.

Quốc sư cách độ kiếp lại gần thêm một bước, Hồn Thiên Thần Kính cũng mang nàng coi là nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên... Hứa Thất An vừa vui vừa lo.

Vui là tu vi nàng tiến một bước, Lục Địa Thần Tiên trong tầm mắt.

Lo là con cá mập này căn bản không khống chế được, cho dù hắn khôi phục tu vi, tam phẩm võ phu làm sao khống chế nhất phẩm?

Con cá trong hồ nước, vĩnh viễn không có ngày ra mặt.

...

Kinh thành!

Hứa Nhị lang hôm nay cố ý về phủ dùng bữa, bởi vì phải về đón Hứa Linh m vào cung đọc sách.

Sự tình là như vậy, đã quyết định công việc quyên tiền, Vĩnh Hưng đế mang Hứa Nhị lang truyền triệu đến ngự thư phòng, tán thưởng có thừa, biểu đạt ý tưởng muốn thăng quan cho hắn.

Cổ vũ Hứa Nhị lang cố gắng nhiều hơn, đừng cô phụ triều đình kỳ vọng.

Nói đến cuối cùng, Vĩnh Hưng đế không biết cố ý hay vô tình, nói:

“Nghe nói em gái út Hứa ái khanh vừa vặn ở tuổi vỡ lòng, nàng tuổi xấp xỉ với mấy vị hoàng tử công chúa trong cung, không bằng bảo tiểu thư nhi vào cung đọc sách đi, do thái phó tự mình dạy.”

Hứa Nhị lang lập tức nghe ra, Vĩnh Hưng đế là đang biểu đạt thiện ý, đang lôi kéo.

Con cái thần tử có thể vào cung làm thị độc*, là vinh quang rất lớn, bình thường chỉ có quận chúa, thế tử tôn thất, cùng với đứa nhỏ một ít huân quý và trọng thần có tư cách này.

(*: hầu hạ, học tập cùng)

Nhưng Hứa Nhị lang cũng không muốn “ban ân” như vậy, vội vàng từ chối.

Vĩnh Hưng đế liền có chút không vui, không để ý tới Hứa Nhị lang từ chối, cưỡng ép ra lệnh.

Hoàng đế lôi kéo thi ân, nào cho phép thần tử từ chối? Với lại, hắn mặt ngoài lôi kéo Hứa Nhị lang, trên thực tế mượn sức ai, người sáng suốt đều biết, cho nên căn bản không để ý ý kiến của Hứa Nhị lang.

Lệnh vua khó trái, Hứa Nhị lang chỉ có thể đáp ứng.

Về nhà nói với mẫu thân, thẩm thẩm cao hứng muốn hỏng mất, thầm nhủ khuê nữ ngốc nhà ta rốt cuộc thời đến vận chuyển?

Thái phó này chính là người dạy hoàng tử hoàng nữ, hắn đến dạy Linh m đọc sách biết chữ, chung quy không có vấn đề nhỉ.

Lần trước bởi vì Linh m đánh thế tử, bị đuổi khỏi hoàng cung, thẩm thẩm tiếc nuối đến nay.

Trong xe ngựa, Hứa Nhị lang liếc muội muội ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, nói:

“Vào cung, mặc kệ thái phó... Tiên sinh hỏi muội cái gì, muội đều nói mình chưa từng đọc sách, cái gì cũng không hiểu, hiểu chưa.”

Hứa Linh m dùng sức gật đầu:

“Vâng!

“Muội sẽ học thật tốt, giống như nhị ca tên đề bảng vàng.”

Không, ta chỉ cầu muội tha thái phó một cái mạng chó... Hứa Nhị lang nói thầm trong lòng.

Nghĩ nghĩ, hắn xoa đầu Hứa Linh m, nói:

“Nếu ai bắt nạt muội, muội cứ đánh hắn, xảy ra chuyện có đại ca gánh vác thay muội.”

Dừng một chút, vội bổ sung nói: “Phải chú ý chừng mực, đừng toàn lực đánh người.”

Sẽ chết người đấy.

“Vâng!”

Tiểu Đậu Đinh hơi khờ khờ gật đầu.

Hứa Nhị lang nhất thời yên tâm, dưới tình huống bình thường, Linh m vẫn rất nghe lời. Tính tình cũng rất tốt, không dễ nổi giận, trừ phi đồ ăn bị cướp.

Rất nhanh, xe ngựa vào hoàng thành, ở ngoài cửa cung bị ngăn lại.

Sau khi Hứa Nhị lang nói rõ tình huống, Vũ Lâm vệ vào cung thông báo, chỉ một lát, một hoạn quan đi ra, hướng Hứa Nhị lang chắp tay hành lễ, mang theo Hứa Linh m vào cung.

Nơi các hoàng tử hoàng nữ, còn có quận chúa thế tử đi học gọi là “Thượng Thư phòng”.

Hứa Linh m ngạc nhiên nhìn chung quanh, tuy từng tới hoàng cung một lần, đối với đứa nhỏ mà nói, một lần hiển nhiên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ tràn đầy của bọn nó.

Đi rồi đi, nàng bỗng nhiên thấy một bộ váy dài thanh lịch từ nơi xa đi tới.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Tiểu Đậu Đinh ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên, không có quy củ lớn tiếng ồn ào, hướng bộ váy dài thanh lịch kia phất tay.

Hoài Khánh nghe tiếng trông lại, nhìn thấy cô bé tròn vo, hơi sửng sốt, nàng mang nụ cười mỉm nghênh đón:

“Ngươi còn nhớ ta?”

“Lúc đại a của muội chết, tỷ từng tới trong nhà.” Hứa Linh m lớn tiếng nói.

Lời này nghe qua có chút không thích hợp... Hoài Khánh cười gật đầu:

“Ngươi tới trong cung làm chi?”

Trên khuôn mặt khờ khờ của Hứa Linh m lộ ra vài phần mờ mịt: “Cái gì là tố thận nha.”

(làm chi – tố thận có cách đọc gần giống nhau: zuò shén - Zuò shèn)

“Ngươi tới nơi này làm gì.” Hoài Khánh thay đổi cách nói.

“Đến đọc sách nha, mẹ bảo ta tới đọc sách.”

Tiểu Đậu Đinh có hỏi nhất định đáp, vẻ mặt hồn nhiên.

Hoài Khánh nhìn thoáng qua hoạn quan, người sau nói:

“Bệ hạ đặc biệt cho phép, Hứa gia tiểu thư nhi vào cung đọc sách.”

Hoài Khánh liền nói: “Ta dẫn nó đi Thượng Thư phòng.”

Hoạn quan không dám từ chối, khom người thối lui.

“Đi thôi!” Hoài Khánh mặt mày ôn hòa nhìn Tiểu Đậu Đinh.

Nàng cùng Hứa gia tiểu thư nhi tiếp xúc không nhiều, chỉ ở trên lễ tang Hứa Thất An từng gặp một lần, về sau không chú ý gì nữa.

Dù sao cho dù quan hệ với Hứa Thất An tốt nữa, thưởng thức Hứa Nhị lang như thế nào nữa, cũng không có khả năng bảo trì chú ý đối với một đứa con nít sáu bảy tuổi trong nhà.

Nàng thậm chí không biết Lệ Na thu Hứa Linh m làm đồ đệ, càng không biết chỗ lợi hại của Tiểu Đậu Đinh.

Số 1 xưa nay cao ngạo lạnh lùng, không quá hợp với đám đông, thành viên Thiên Địa hội không có ai sẽ tán gẫu với nàng những việc nhỏ thường ngày này. Đây không phải phòng Nhị thúc cùng thẩm thẩm sao... Hứa Thất An suýt nữa ngây dại, cả giận nói:

“Không, nơi này không cần định vị thùng tắm, ngươi thật là một pháp bảo đúng tiêu chuẩn không?”

“Ngươi quả nhiên thích giống đực!” Hồn Thiên Thần Kính bừng tỉnh đại ngộ.

Hứa Thất An lười giải thích với một kẻ mắc bệnh tâm thần, hắn mang vị trí định ở nội sảnh Hứa phủ.

“Ồ, Linh m đây là muốn ra ngoài à, đến trường sao?”

Trong hình ảnh, hắn thấy Hứa Linh m đeo “túi sách” chế tác bằng túi vải nhỏ, để búi tóc đồng tử, không tình nguyện bị Hứa Nhị lang dắt ra ngoài.

Thẩm thẩm ở bên cạnh ân cần dạy bảo, nói cái gì đó.

Hồn Thiên Thần Kính không có công năng giọng nói, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh.

“Thẩm thẩm vẫn là chưa từ bỏ việc học của Linh m, thật sự là tình thương của mẹ vĩ đại, cho dù trải qua vô số lần tuyệt vọng, vô số lần đánh mặt, thẩm thẩm cũng chưa từ bỏ tâm nguyện mong con gái thành rồng.”

Hứa Thất An trêu chọc một câu, sau khi định vị Hứa phủ, hắn tiếp theo lại bảo gương định vị Linh Bảo Quan.

Hình ảnh vừa chuyển, xuất hiện đạo quan khí phái, sau đó định vị đến tiểu viện u tĩnh, trong sân, trên ao, một nữ tử tuyệt đẹp mặc vũ y, đầu đội mũ hoa sen, ngồi xếp bằng ở trên không cái ao.

Nhắm mắt ngồi thiền.

Đột nhiên, nàng mở mắt, hướng Hứa Thất An nhìn tới.

Ngay sau đó, hình ảnh tan vỡ, Hồn Thiên Thần Kính kêu thảm thiết:

“Ta mù rồi ta mù rồi... Nữ nhân kia là Lục Địa Thần Tiên!”

Nó gặp cắn trả.

Quốc sư cách độ kiếp lại gần thêm một bước, Hồn Thiên Thần Kính cũng mang nàng coi là nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên... Hứa Thất An vừa vui vừa lo.

Vui là tu vi nàng tiến một bước, Lục Địa Thần Tiên trong tầm mắt.

Lo là con cá mập này căn bản không khống chế được, cho dù hắn khôi phục tu vi, tam phẩm võ phu làm sao khống chế nhất phẩm?

Con cá trong hồ nước, vĩnh viễn không có ngày ra mặt.

...

Kinh thành!

Hứa Nhị lang hôm nay cố ý về phủ dùng bữa, bởi vì phải về đón Hứa Linh m vào cung đọc sách.

Sự tình là như vậy, đã quyết định công việc quyên tiền, Vĩnh Hưng đế mang Hứa Nhị lang truyền triệu đến ngự thư phòng, tán thưởng có thừa, biểu đạt ý tưởng muốn thăng quan cho hắn.

Cổ vũ Hứa Nhị lang cố gắng nhiều hơn, đừng cô phụ triều đình kỳ vọng.

Nói đến cuối cùng, Vĩnh Hưng đế không biết cố ý hay vô tình, nói:

“Nghe nói em gái út Hứa ái khanh vừa vặn ở tuổi vỡ lòng, nàng tuổi xấp xỉ với mấy vị hoàng tử công chúa trong cung, không bằng bảo tiểu thư nhi vào cung đọc sách đi, do thái phó tự mình dạy.”

Hứa Nhị lang lập tức nghe ra, Vĩnh Hưng đế là đang biểu đạt thiện ý, đang lôi kéo.

Con cái thần tử có thể vào cung làm thị độc*, là vinh quang rất lớn, bình thường chỉ có quận chúa, thế tử tôn thất, cùng với đứa nhỏ một ít huân quý và trọng thần có tư cách này.

(*: hầu hạ, học tập cùng)

Nhưng Hứa Nhị lang cũng không muốn “ban ân” như vậy, vội vàng từ chối.

Vĩnh Hưng đế liền có chút không vui, không để ý tới Hứa Nhị lang từ chối, cưỡng ép ra lệnh.

Hoàng đế lôi kéo thi ân, nào cho phép thần tử từ chối? Với lại, hắn mặt ngoài lôi kéo Hứa Nhị lang, trên thực tế mượn sức ai, người sáng suốt đều biết, cho nên căn bản không để ý ý kiến của Hứa Nhị lang.

Lệnh vua khó trái, Hứa Nhị lang chỉ có thể đáp ứng.

Về nhà nói với mẫu thân, thẩm thẩm cao hứng muốn hỏng mất, thầm nhủ khuê nữ ngốc nhà ta rốt cuộc thời đến vận chuyển?

Thái phó này chính là người dạy hoàng tử hoàng nữ, hắn đến dạy Linh m đọc sách biết chữ, chung quy không có vấn đề nhỉ.

Lần trước bởi vì Linh m đánh thế tử, bị đuổi khỏi hoàng cung, thẩm thẩm tiếc nuối đến nay.

Trong xe ngựa, Hứa Nhị lang liếc muội muội ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, nói:

“Vào cung, mặc kệ thái phó... Tiên sinh hỏi muội cái gì, muội đều nói mình chưa từng đọc sách, cái gì cũng không hiểu, hiểu chưa.”

Hứa Linh m dùng sức gật đầu:

“Vâng!

“Muội sẽ học thật tốt, giống như nhị ca tên đề bảng vàng.”

Không, ta chỉ cầu muội tha thái phó một cái mạng chó... Hứa Nhị lang nói thầm trong lòng.

Nghĩ nghĩ, hắn xoa đầu Hứa Linh m, nói:

“Nếu ai bắt nạt muội, muội cứ đánh hắn, xảy ra chuyện có đại ca gánh vác thay muội.”

Dừng một chút, vội bổ sung nói: “Phải chú ý chừng mực, đừng toàn lực đánh người.”

Sẽ chết người đấy.

“Vâng!”

Tiểu Đậu Đinh hơi khờ khờ gật đầu.

Hứa Nhị lang nhất thời yên tâm, dưới tình huống bình thường, Linh m vẫn rất nghe lời. Tính tình cũng rất tốt, không dễ nổi giận, trừ phi đồ ăn bị cướp.

Rất nhanh, xe ngựa vào hoàng thành, ở ngoài cửa cung bị ngăn lại.

Sau khi Hứa Nhị lang nói rõ tình huống, Vũ Lâm vệ vào cung thông báo, chỉ một lát, một hoạn quan đi ra, hướng Hứa Nhị lang chắp tay hành lễ, mang theo Hứa Linh m vào cung.

Nơi các hoàng tử hoàng nữ, còn có quận chúa thế tử đi học gọi là “Thượng Thư phòng”.

Hứa Linh m ngạc nhiên nhìn chung quanh, tuy từng tới hoàng cung một lần, đối với đứa nhỏ mà nói, một lần hiển nhiên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ tràn đầy của bọn nó.

Đi rồi đi, nàng bỗng nhiên thấy một bộ váy dài thanh lịch từ nơi xa đi tới.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Tiểu Đậu Đinh ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên, không có quy củ lớn tiếng ồn ào, hướng bộ váy dài thanh lịch kia phất tay.

Hoài Khánh nghe tiếng trông lại, nhìn thấy cô bé tròn vo, hơi sửng sốt, nàng mang nụ cười mỉm nghênh đón:

“Ngươi còn nhớ ta?”

“Lúc đại a của muội chết, tỷ từng tới trong nhà.” Hứa Linh m lớn tiếng nói.

Lời này nghe qua có chút không thích hợp... Hoài Khánh cười gật đầu:

“Ngươi tới trong cung làm chi?”

Trên khuôn mặt khờ khờ của Hứa Linh m lộ ra vài phần mờ mịt: “Cái gì là tố thận nha.”

(làm chi – tố thận có cách đọc gần giống nhau: zuò shén - Zuò shèn)

“Ngươi tới nơi này làm gì.” Hoài Khánh thay đổi cách nói.

“Đến đọc sách nha, mẹ bảo ta tới đọc sách.”

Tiểu Đậu Đinh có hỏi nhất định đáp, vẻ mặt hồn nhiên.

Hoài Khánh nhìn thoáng qua hoạn quan, người sau nói:

“Bệ hạ đặc biệt cho phép, Hứa gia tiểu thư nhi vào cung đọc sách.”

Hoài Khánh liền nói: “Ta dẫn nó đi Thượng Thư phòng.”

Hoạn quan không dám từ chối, khom người thối lui.

“Đi thôi!” Hoài Khánh mặt mày ôn hòa nhìn Tiểu Đậu Đinh.

Nàng cùng Hứa gia tiểu thư nhi tiếp xúc không nhiều, chỉ ở trên lễ tang Hứa Thất An từng gặp một lần, về sau không chú ý gì nữa.

Dù sao cho dù quan hệ với Hứa Thất An tốt nữa, thưởng thức Hứa Nhị lang như thế nào nữa, cũng không có khả năng bảo trì chú ý đối với một đứa con nít sáu bảy tuổi trong nhà.

Nàng thậm chí không biết Lệ Na thu Hứa Linh m làm đồ đệ, càng không biết chỗ lợi hại của Tiểu Đậu Đinh.

Số 1 xưa nay cao ngạo lạnh lùng, không quá hợp với đám đông, thành viên Thiên Địa hội không có ai sẽ tán gẫu với nàng những việc nhỏ thường ngày này.