Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1371: Giao dịch (1)




Nương nương? Công chúa? Bọn họ nói là ai vậy... Lý Linh Tố ở bên cạnh nghe ngẩn ra.

Tuy hắn biết Hồn Thiên Thần Kính là di vật của Vạn Yêu quốc chủ, nhưng hắn không biết Bạch Cơ là tộc nhân Cửu Vĩ Thiên Hồ, càng không biết tính toán của Hứa Thất An.

Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn về phía Lý Linh Tố cùng Miêu Hữu Phương, nhíu nhíu mày:

“Ngây ra làm cái gì, nhiệm vụ an bài các ngươi đều vào tai này ra tai kia sao? Mau đi làm việc, ta nơi này không nuôi phế vật.”

Miêu Hữu Phương xách đao, lon ton rời đi.

Mẹ con bà cốt chết chưa hết tội, mà đám thủ hạ trợ Trụ vi ngược, cũng làm chuyện ức hiếp dân chúng.

Nếu bọn họ cho rằng chạy khỏi miếu thành hoàng, có thể mang chuyện xấu quá khứ làm xóa bỏ, vậy cũng nghĩ quá hay rồi.

Nhiệm vụ của Lý Linh Tố là đi xem bệnh cho vợ của nam nhân trung niên kia, tránh cho bởi vì bệnh nguy kịch mà chết.

Từ Khiêm, không, Hứa Thất An gã này, từ sau khi thẳng thắn thân phận, thì không giả bộ nữa... Ngẫu nhiên ta vẫn sẽ hoài niệm Từ tiền bối kia, ít nhất hắn sẽ không hùng hùng hổ hổ giống Hứa Thất An, một chút tố chất cũng không có, thật sự là võ phu thô bỉ.

Từ Khiêm thì tương đối có phong phạm tiền bối...

Lý Linh Tố vừa oán thầm Hứa Thất An, vừa nhớ Từ Khiêm.

Hứa Thất An đóng lại cửa miếu, mang con cáo nhỏ màu trắng từ trong lòng Mộ Nam Chi ôm lấy, giơ cao cao, lộ ra nụ cười ôn hòa rạng rỡ:

“Hỗ trợ liên lạc Cửu Vĩ Thiên Hồ, ta mua cho ngươi đồ ăn ngon, rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.”

Bạch Cơ không chút dao động đối với dụ hoặc của Hứa bạch phiêu, dùng giọng trẻ con mềm mại non nớt nói ra lời nghiêm túc:

“Không được, quy củ chính là quy củ.”

Nếu là Hứa Linh m, lúc này cả nhà cũng bán rồi, quả nhiên, đứa nhỏ nhân loại cùng hồ ly con không thể đánh đồng... Hứa Thất An lại nói:

“Ngươi có biết Hồn Thiên Thần Kính không?”

Con cáo nhỏ màu trắng thành thật trả lời: “Không biết.”

Nó là con non mới sinh trong hồ tộc, chuyện năm trăm năm trước đối với nó mà nói quá mức xa xôi, chỉ từ trong truyền miệng hiểu biết đại khái, không thể chính xác đến món pháp bảo nào đó đã biến mất mấy trăm năm.

Hứa Thất An mang chuyện Hồn Thiên Thần Kính nói một lần.

“Cho nên, ngươi phải liên lạc nàng, cái này phi thường quan trọng.”

Hứa Thất An lấy ra tư thế người lớn, bày ra tư thái đây là một việc nghiêm túc.

Bình thường mà nói, đứa nhỏ nhìn thấy loại tư thế này, quá nửa sẽ do dự, hoang mang lo sợ, bởi vì bọn nó còn chưa có thói quen cùng ý thức làm chủ.

Đương nhiên, một chiêu này đối với Hứa Linh m khẳng định là vô dụng, nó sẽ nghiêm trang nghe ngươi nói xong, sau đó mặc kệ ngươi.

Nhưng Bạch Cơ tính cách yếu đuối, thích khóc, tính tình mềm mỏng, tự phụ, giống như tiểu cô nương nhà giàu, giống bà cụ non, hiểu lí lẽ.

“Được, được rồi...”

Nó nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, yếu ớt trả lời.

Bởi vì Hứa Ngân la nói trịnh trọng như vậy, lại là di vật của quốc chủ năm đó, Bạch Cơ thấy, quả thật là việc lớn.

Nói không chừng nương nương rất cần, mình không thể làm hỏng việc.

Nó sau đó đá chi sau lung tung, ý bảo Hứa Thất An mang mình thả xuống.

Hứa bạch phiêu nghe theo, Bạch Cơ vểnh cái đuôi cáo xù lông, chạy đến cạnh bức tượng đổ, nhìn thoáng qua nền cao cao, quay đầu nhìn:

“Ngươi giúp đặt ta lên.”

“Bản thân ngươi không biết nhảy sao?” Hứa Thất An hỏi lại.

Đôi mắt đẹp của con cáo nhỏ màu trắng tựa như ươn ướt thêm vài phần, tủi thân và uất ức nói:

“Ta không nhảy lên được.

“Nương nương giáng xuống phải có bố trí, ta phải lên chỗ đó.”

Hứa Thất An liền xách nó lên, đặt ở trên nền ban đầu bức tượng miếu thần đứng thẳng.

Con cáo nhỏ màu trắng cuộn mình lại, thu nạp đuôi cáo, nhắm mắt, như là đang ngủ.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi kiên nhẫn chờ đợi.

Đại khái nửa khắc sau, một ý chí mờ mịt như khói, mênh mông như biển buông xuống, không, nói chuẩn xác, là từ trong cơ thể Bạch Cơ thức tỉnh.

Phía sau nó mọc ra cái đuôi thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư... Thẳng đến chín cái đuôi xuất hiện, tựa như khổng tước xòe đuôi.

Nó mở mắt, con ngươi đen lúng liếng bị một mảng thanh quang giống như muốn tràn ra khỏi hốc mắt thay thế.

Tiếng cười duyên như chuông bạc quanh quẩn ở trong miếu, có sức quyến rũ mê hoặc chúng sinh.

Đến rồi...

Công chúa Vạn Yêu quốc, Cửu Vĩ Thiên Hồ, một trong các cường giả đỉnh phong thế gian.

Hứa Thất An cùng nàng cũng coi như từng có “một lần gặp mặt”, nhưng vẫn không dám khinh thường, thân thể hơi căng lên, ôm quyền nói:

“Ra mắt nương nương.”

Bạch Cơ phe phẩy chín cái đuôi cáo đi tới, từng bước chân đạp hư không, dừng lại ở trước mặt Hứa Thất An, nhìn thẳng hắn, cười nói:

“Ngươi tên tiểu Ngân la này, tìm ta chuyện gì?”

Một tư thái đại tỷ tỷ... Hứa Thất An nói thầm, chưa nói thẳng chuyện này, đánh giá con cáo nhỏ màu trắng, nói:

“Bạch Cơ là huyết mạch của ngươi?”

Phương thức ra sân của Cửu Vĩ Thiên Hồ này có chút cổ quái, không phải là ý chí buông xuống, mà là lấy phương thức thức tỉnh xuất hiện.

Nói cách khác, bản thân Bạch Cơ có thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong ngủ say, chỉ cần nàng muốn, là có thể trực tiếp chiếm cứ thân thể này.

Hứa Thất An bây giờ cũng coi như kiến thức rộng, rõ ràng loại thao tác này, trừ cần bí pháp riêng, vật dẫn chịu tải ý thức cũng rất quan trọng, bình thường là huyết mạch ruột thịt mới có thể.

Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ cười nói:

“Không ngại đoán chút xem.”

... Hứa Thất An nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi, người sau lập tức trừng mắt.

Nhìn cái gì!

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ dời ánh mắt đi, tiếp đó nhìn về phía phù đồ bảo tháp.

“Ngươi đã tìm được một cánh tay khác của Thần Thù, vì sao không mang hắn thả ra?” Giọng Cửu Vĩ Thiên Hồ mềm mại đáng yêu.

Đây là đang chất vấn ta sao... Hứa Thất An bình tĩnh nói: “Điều kiện tiên quyết phóng thích hắn là có thể khống chế nó, hơn nữa, tháp linh cũng không muốn phóng thích Thần Thù.”

“Ngu xuẩn!”

Nàng cho dù là mắng chửi người, cũng cho người ta một loại cảm giác hờn dỗi giữa người tình, Hứa Thất An cảm thấy, cái này đại khái là cảnh giới cao nhất của mị hoặc.

“Tháp linh không muốn, thì cưỡng ép hủy nó, pháp bảo không nghe lời cần làm gì? Cái tay cụt của Thần Thù tràn ngập ác ý, nhưng đổi góc độ, nó là thủ đoạn chế địch tốt nhất.

“Nếu lợi dụng hợp lý, nó có thể giúp ngươi vượt cấp giết địch. Ngươi từng ở chung với nó, hẳn là rõ ràng nó có thể câu thông, bàn bạc, mà không phải tà vật thuần túy làm việc theo bản năng.”

Con cáo nhỏ màu trắng vừa đi, vừa nói, khi nó dừng bước, hầu như mặt dán mặt với Hứa Thất An.

Rõ ràng là một con hồ ly con, lại triển lộ ra công phu chị đại rất mạnh.

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, lui một bước. Nương nương? Công chúa? Bọn họ nói là ai vậy... Lý Linh Tố ở bên cạnh nghe ngẩn ra.

Tuy hắn biết Hồn Thiên Thần Kính là di vật của Vạn Yêu quốc chủ, nhưng hắn không biết Bạch Cơ là tộc nhân Cửu Vĩ Thiên Hồ, càng không biết tính toán của Hứa Thất An.

Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn về phía Lý Linh Tố cùng Miêu Hữu Phương, nhíu nhíu mày:

“Ngây ra làm cái gì, nhiệm vụ an bài các ngươi đều vào tai này ra tai kia sao? Mau đi làm việc, ta nơi này không nuôi phế vật.”

Miêu Hữu Phương xách đao, lon ton rời đi.

Mẹ con bà cốt chết chưa hết tội, mà đám thủ hạ trợ Trụ vi ngược, cũng làm chuyện ức hiếp dân chúng.

Nếu bọn họ cho rằng chạy khỏi miếu thành hoàng, có thể mang chuyện xấu quá khứ làm xóa bỏ, vậy cũng nghĩ quá hay rồi.

Nhiệm vụ của Lý Linh Tố là đi xem bệnh cho vợ của nam nhân trung niên kia, tránh cho bởi vì bệnh nguy kịch mà chết.

Từ Khiêm, không, Hứa Thất An gã này, từ sau khi thẳng thắn thân phận, thì không giả bộ nữa... Ngẫu nhiên ta vẫn sẽ hoài niệm Từ tiền bối kia, ít nhất hắn sẽ không hùng hùng hổ hổ giống Hứa Thất An, một chút tố chất cũng không có, thật sự là võ phu thô bỉ.

Từ Khiêm thì tương đối có phong phạm tiền bối...

Lý Linh Tố vừa oán thầm Hứa Thất An, vừa nhớ Từ Khiêm.

Hứa Thất An đóng lại cửa miếu, mang con cáo nhỏ màu trắng từ trong lòng Mộ Nam Chi ôm lấy, giơ cao cao, lộ ra nụ cười ôn hòa rạng rỡ:

“Hỗ trợ liên lạc Cửu Vĩ Thiên Hồ, ta mua cho ngươi đồ ăn ngon, rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.”

Bạch Cơ không chút dao động đối với dụ hoặc của Hứa bạch phiêu, dùng giọng trẻ con mềm mại non nớt nói ra lời nghiêm túc:

“Không được, quy củ chính là quy củ.”

Nếu là Hứa Linh m, lúc này cả nhà cũng bán rồi, quả nhiên, đứa nhỏ nhân loại cùng hồ ly con không thể đánh đồng... Hứa Thất An lại nói:

“Ngươi có biết Hồn Thiên Thần Kính không?”

Con cáo nhỏ màu trắng thành thật trả lời: “Không biết.”

Nó là con non mới sinh trong hồ tộc, chuyện năm trăm năm trước đối với nó mà nói quá mức xa xôi, chỉ từ trong truyền miệng hiểu biết đại khái, không thể chính xác đến món pháp bảo nào đó đã biến mất mấy trăm năm.

Hứa Thất An mang chuyện Hồn Thiên Thần Kính nói một lần.

“Cho nên, ngươi phải liên lạc nàng, cái này phi thường quan trọng.”

Hứa Thất An lấy ra tư thế người lớn, bày ra tư thái đây là một việc nghiêm túc.

Bình thường mà nói, đứa nhỏ nhìn thấy loại tư thế này, quá nửa sẽ do dự, hoang mang lo sợ, bởi vì bọn nó còn chưa có thói quen cùng ý thức làm chủ.

Đương nhiên, một chiêu này đối với Hứa Linh m khẳng định là vô dụng, nó sẽ nghiêm trang nghe ngươi nói xong, sau đó mặc kệ ngươi.

Nhưng Bạch Cơ tính cách yếu đuối, thích khóc, tính tình mềm mỏng, tự phụ, giống như tiểu cô nương nhà giàu, giống bà cụ non, hiểu lí lẽ.

“Được, được rồi...”

Nó nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, yếu ớt trả lời.

Bởi vì Hứa Ngân la nói trịnh trọng như vậy, lại là di vật của quốc chủ năm đó, Bạch Cơ thấy, quả thật là việc lớn.

Nói không chừng nương nương rất cần, mình không thể làm hỏng việc.

Nó sau đó đá chi sau lung tung, ý bảo Hứa Thất An mang mình thả xuống.

Hứa bạch phiêu nghe theo, Bạch Cơ vểnh cái đuôi cáo xù lông, chạy đến cạnh bức tượng đổ, nhìn thoáng qua nền cao cao, quay đầu nhìn:

“Ngươi giúp đặt ta lên.”

“Bản thân ngươi không biết nhảy sao?” Hứa Thất An hỏi lại.

Đôi mắt đẹp của con cáo nhỏ màu trắng tựa như ươn ướt thêm vài phần, tủi thân và uất ức nói:

“Ta không nhảy lên được.

“Nương nương giáng xuống phải có bố trí, ta phải lên chỗ đó.”

Hứa Thất An liền xách nó lên, đặt ở trên nền ban đầu bức tượng miếu thần đứng thẳng.

Con cáo nhỏ màu trắng cuộn mình lại, thu nạp đuôi cáo, nhắm mắt, như là đang ngủ.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi kiên nhẫn chờ đợi.

Đại khái nửa khắc sau, một ý chí mờ mịt như khói, mênh mông như biển buông xuống, không, nói chuẩn xác, là từ trong cơ thể Bạch Cơ thức tỉnh.

Phía sau nó mọc ra cái đuôi thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư... Thẳng đến chín cái đuôi xuất hiện, tựa như khổng tước xòe đuôi.

Nó mở mắt, con ngươi đen lúng liếng bị một mảng thanh quang giống như muốn tràn ra khỏi hốc mắt thay thế.

Tiếng cười duyên như chuông bạc quanh quẩn ở trong miếu, có sức quyến rũ mê hoặc chúng sinh.

Đến rồi...

Công chúa Vạn Yêu quốc, Cửu Vĩ Thiên Hồ, một trong các cường giả đỉnh phong thế gian.

Hứa Thất An cùng nàng cũng coi như từng có “một lần gặp mặt”, nhưng vẫn không dám khinh thường, thân thể hơi căng lên, ôm quyền nói:

“Ra mắt nương nương.”

Bạch Cơ phe phẩy chín cái đuôi cáo đi tới, từng bước chân đạp hư không, dừng lại ở trước mặt Hứa Thất An, nhìn thẳng hắn, cười nói:

“Ngươi tên tiểu Ngân la này, tìm ta chuyện gì?”

Một tư thái đại tỷ tỷ... Hứa Thất An nói thầm, chưa nói thẳng chuyện này, đánh giá con cáo nhỏ màu trắng, nói:

“Bạch Cơ là huyết mạch của ngươi?”

Phương thức ra sân của Cửu Vĩ Thiên Hồ này có chút cổ quái, không phải là ý chí buông xuống, mà là lấy phương thức thức tỉnh xuất hiện.

Nói cách khác, bản thân Bạch Cơ có thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong ngủ say, chỉ cần nàng muốn, là có thể trực tiếp chiếm cứ thân thể này.

Hứa Thất An bây giờ cũng coi như kiến thức rộng, rõ ràng loại thao tác này, trừ cần bí pháp riêng, vật dẫn chịu tải ý thức cũng rất quan trọng, bình thường là huyết mạch ruột thịt mới có thể.

Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ cười nói:

“Không ngại đoán chút xem.”

... Hứa Thất An nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi, người sau lập tức trừng mắt.

Nhìn cái gì!

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ dời ánh mắt đi, tiếp đó nhìn về phía phù đồ bảo tháp.

“Ngươi đã tìm được một cánh tay khác của Thần Thù, vì sao không mang hắn thả ra?” Giọng Cửu Vĩ Thiên Hồ mềm mại đáng yêu.

Đây là đang chất vấn ta sao... Hứa Thất An bình tĩnh nói: “Điều kiện tiên quyết phóng thích hắn là có thể khống chế nó, hơn nữa, tháp linh cũng không muốn phóng thích Thần Thù.”

“Ngu xuẩn!”

Nàng cho dù là mắng chửi người, cũng cho người ta một loại cảm giác hờn dỗi giữa người tình, Hứa Thất An cảm thấy, cái này đại khái là cảnh giới cao nhất của mị hoặc.

“Tháp linh không muốn, thì cưỡng ép hủy nó, pháp bảo không nghe lời cần làm gì? Cái tay cụt của Thần Thù tràn ngập ác ý, nhưng đổi góc độ, nó là thủ đoạn chế địch tốt nhất.

“Nếu lợi dụng hợp lý, nó có thể giúp ngươi vượt cấp giết địch. Ngươi từng ở chung với nó, hẳn là rõ ràng nó có thể câu thông, bàn bạc, mà không phải tà vật thuần túy làm việc theo bản năng.”

Con cáo nhỏ màu trắng vừa đi, vừa nói, khi nó dừng bước, hầu như mặt dán mặt với Hứa Thất An.

Rõ ràng là một con hồ ly con, lại triển lộ ra công phu chị đại rất mạnh.

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, lui một bước.