Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1365: Miếu thần (2)




Điếm tiểu nhị sắc mặt ngưng trọng, lắc lắc đầu, nói:

“Vị nương tử này an tâm một chút chớ nóng, hãy nghe ta nói hết.

“Đối mặt đoàn người nghi ngờ cùng cảnh tượng trước mắt nhìn thấy, Lý Quý cũng không khỏi hoài nghi hai ngày qua gặp được có phải mình ảo giác hay không.

“Hắn tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm nghe lầm, vì thế cẩn thận quan sát thi thể thê tử, ngươi đoán, hắn phát hiện cái gì?”

Điếm tiểu nhị này còn rất có thiên phú kể chuyện, biết tạo điểm nhấn, tung ra nghi ngờ, phối hợp mặt mày vui vẻ cùng động tác tay, Hứa Thất An cảm thấy nếu không phải mình chơi miễn phí quen rồi, lúc này nói không chừng đã thưởng tiền.

“Đã phát hiện cái gì?”

Giọng trẻ con non nớt của con cáo nhỏ màu trắng từ trong bộ ngực Mộ Nam Chi truyền ra.

Điếm tiểu nhị mờ mịt nhìn quanh: “Ai đang nói chuyện?”

Khi ánh mắt hắn sắp ném về phía bộ ngực đầy đặn phồng lên của vương phi, bị Hứa Thất An lấy bàn tay đè mặt, xoay trở về, thản nhiên nói:

“Tiếp tục nói chuyện của ngươi.”

Mộ Nam Chi thì nhân cơ hội véo mông con cáo nhỏ màu trắng một phát, cảnh cáo đứa nhỏ đừng xen mồm lung tung.

Bằng không, huyện thành nhỏ hôm nay lại phải có thêm một “quái sự”.

Điếm tiểu nhị nịnh nọt lên tiếng, tiếp tục nói:

“Lý Quý phát hiện, giày bà vợ đi dính rất nhiều bùn lầy.

“Các ngươi nghĩ đi, thi thể nằm ở trong quan tài, sao có thể dính bùn lầy? Trừ phi...”

Hắn âm u nói: “Thi thể tự biết đi.”

Mộ Nam Chi cúi đầu uống trà, để che giấu sợ hãi trong lòng mình.

Ta nếu là đêm nay kể với ngươi 《 sơn thôn lão sư 》, ngươi chẳng phải là bị dọa hôm nay viên phòng với ta... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.

(chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng)

Nghe đến đó, hai người Lý Linh Tố Miêu Hữu Phương, đã kết luận trong câu chuyện điếm tiểu nhị nói có thành phần khuếch đại.

Nửa thật nửa giả cũng không phải, chín giả một thật mới đúng.

Điếm tiểu nhị thấy khách nhân vẻ mặt không tin, hắn tràn đầy lòng tin “Hắc” một tiếng:

“Các vị khách quan có phải không tin hay không?

“Rất nhiều khách nhân tới từ nơi khác đều không tin, nhưng đến về sau, bọn họ đều tin.”

Miêu Hữu Phương kinh nghiệm giang hồ phong phú khẽ nhíu mày: “Ồ, còn có chuyện sau đó?”

Điếm tiểu nhị gõ đầu ngón tay ở mặt bàn, tựa như tiên sinh kể chuyện đập thước vào tay, nói:

“Lý Quý sau khi chỉ ra nghi hoặc của mình, đám người thân bạn bè cũng sợ hãi, qua loa lấp mộ, liền trốn về nhà. Sau đó không lâu, chuyện này liền truyền ra ở huyện thành.

“Lúc này, một bà già tự xưng bà cốt tìm tới cửa, nói với Lý Quý, vợ hắn chết cũng không được yên, là vì nàng đã đắc tội miếu thần.

“Bà cốt nói, vợ Lý Quý lúc còn sống bất kính với miếu thần, lúc này mới gặp tai họa bất ngờ, sau khi chết vẫn phải chịu tội, trọn đời không thể siêu sinh. Hơn nữa sẽ hại tới người nhà.

“Lý Quý nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, mới nhớ tới một việc lúc còn sống của thê tử.

“Ở lúc thê tử còn sống, có một lần về nhà mẹ đẻ thăm, khi trở về thành gặp mưa to, liền trốn vào miếu thành hoàng trú mưa.

“Miếu thành hoàng đó đã sớm hoang phế, vợ Lý Quý dính mưa, liền mang một khối “mộc quỷ” trong miếu thành hoàng làm củi lửa sưởi ấm.

“Từ đó về sau, thân thể vợ Lý Quý liền càng ngày càng kém, sau khi ốm đau nằm giường, hàng đêm ác mộng bừng tỉnh, nói nhìn thấy có tiểu quỷ đến câu hồn mình. Lý Quý chỉ cho rằng nàng thần trí không rõ, gặp ác mộng.”

Điếm tiểu nhị chậm rãi nói:

“Lý Quý lúc này mới biết, thì ra là thê tử đắc tội miếu thần, sợ hãi hỏi bà cốt nên làm cái gì bây giờ.

“Bà cốt nói cho hắn, nên dựng lại pho tượng cho tiểu quỷ đó, cũng thắp hương cung phụng ba ngày, vận rủi có thể giải, Lý Quý liền vét sạch tích tụ, đúc lại pho tượng, còn mang miếu thành hoàng sửa sang lại.

“Từ đó về sau, thê tử hắn không tới tìm hắn nữa.

“Bây giờ miếu thành hoàng cũng náo nhiệt rồi, hàng ngày có người đi dâng hương, nghe nói rất linh nghiệm, cầu cái gì được cái đó. Mà người không tôn kính đối với miếu thần, đều sẽ bị trừng phạt.”

Lý Linh Tố cười nói: “Linh bao nhiêu?”

Điếm tiểu nhị nhìn chung quanh, hạ giọng, nói:

“Khéo, tôi biết một chuyện, ông chủ Trịnh mở tiệm son phấn ở phố Quảng Hoa, là người thành kính. Bởi vì đối diện cũng mở một tiệm son, đoạt việc làm ăn của hắn, hắn liền đi miếu thành hoàng bày đồ cúng thắp hương, nguyền rủa chủ cửa hàng đối diện không được chết tử tế.

“Kết quả đêm hôm đó, chủ cửa hàng kia liền ở nhà thắt cổ chết.”

Lông mày rậm của Miêu Hữu Phương nhất thời nhướng lên.

Lý Linh Tố thì mặt không đổi sắc cười nói: “Ngươi làm sao biết được, không lẽ ông chủ Trịnh kia chính mồm nói cho ngươi?”

“Đúng vậy!”

Giọng tiếm tiểu nhị càng thêm trầm thấp: “Ông chủ Trịnh mấy ngày trước ở đây uống rượu, sau khi say lỡ lời mới nói ra.”

Lý Linh Tố nhướng mày, thu liễm nụ cười: “Vậy sao ngươi không báo quan?”

Điếm tiểu nhị kỳ quái nói: “Ta vì sao phải báo quan? Không nói đến quan phủ muốn quản hay không, chuyện này có liên quan gì với ta đâu, đắc tội miếu thần, mạng nhỏ này này của ta liền không bảo đảm nữa.”

Lúc này, Hứa Thất An gõ gõ cái bàn, thản nhiên nói:

“Được rồi, đưa đồ ăn lên đi.”

“Được rồi!”

Điếm tiểu nhị đã ghiền, hài lòng rời khỏi.

Chờ bóng người hắn biến mất ở trong sảnh, Hứa Thất An trầm ngâm nói:

“Cái này nghe qua không giống chuyện kí chủ long khí có khả năng làm.”

Quá mức ly kỳ quái đản.

Lý Linh Tố hỏi: “Vậy chúng ta nên quản không?”

Không đợi Hứa Thất An phát biểu ý kiến, Miêu Hữu Phương giành trả lời:

“Tự nhiên phải quản, giết người phải đền mạng, cơm nước xong chúng ta đi miếu thành hoàng nhìn xem. Hơn nữa, bổn đại gia cũng muốn nhìn một cái, cái gọi là miếu thần là thần thánh phương nào.”

Hứa Thất An gật đầu, nhìn về phía thánh tử: “Vậy cảnh ngộ của Lý Quý, ngươi có ý kiến gì không?”

Lý Linh Tố biết hắn đang hỏi cái gì:

“Không có khả năng là oan hồn quấy phá, phàm nhân hồn phách suy yếu, trước ngày thứ bảy đần độn, sau ngày thứ bảy tan thành mây khói, trừ phi có người tinh thông đạo pháp luyện hồn.

“Nhưng vừa rồi tiểu nhị nói, là thi thể đang quấy phá, ta cảm thấy là thủ đoạn khống thi. Nếu không chúng ta đi đào mộ khám nghiệm tử thi?”

Nói xong, Lý Linh Tố bỗng ý thức được Hứa Thất An vì sao có thể nổi danh ở kinh thành, bởi vì hắn thích chõ mõm vào việc của người khác.

Chính như Lý Diệu Chân có thể trở thành Phi Yến nữ hiệp.

Mang đi so sánh, Dương huynh đệ ở phương diện này không đủ chấp nhất.

Hứa Thất An cười nói: “Mục đích đâu? Mất sức lớn như vậy, chính là vì xây dựng lại miếu thành hoàng?”

Lý Linh Tố như có chút suy nghĩ.

Cơm nước xong, hướng điếm tiểu nhị hỏi rõ địa điểm miếu thành hoàng, đoàn người Hứa Thất An rời khỏi huyện thành nhỏ. Điếm tiểu nhị sắc mặt ngưng trọng, lắc lắc đầu, nói:

“Vị nương tử này an tâm một chút chớ nóng, hãy nghe ta nói hết.

“Đối mặt đoàn người nghi ngờ cùng cảnh tượng trước mắt nhìn thấy, Lý Quý cũng không khỏi hoài nghi hai ngày qua gặp được có phải mình ảo giác hay không.

“Hắn tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm nghe lầm, vì thế cẩn thận quan sát thi thể thê tử, ngươi đoán, hắn phát hiện cái gì?”

Điếm tiểu nhị này còn rất có thiên phú kể chuyện, biết tạo điểm nhấn, tung ra nghi ngờ, phối hợp mặt mày vui vẻ cùng động tác tay, Hứa Thất An cảm thấy nếu không phải mình chơi miễn phí quen rồi, lúc này nói không chừng đã thưởng tiền.

“Đã phát hiện cái gì?”

Giọng trẻ con non nớt của con cáo nhỏ màu trắng từ trong bộ ngực Mộ Nam Chi truyền ra.

Điếm tiểu nhị mờ mịt nhìn quanh: “Ai đang nói chuyện?”

Khi ánh mắt hắn sắp ném về phía bộ ngực đầy đặn phồng lên của vương phi, bị Hứa Thất An lấy bàn tay đè mặt, xoay trở về, thản nhiên nói:

“Tiếp tục nói chuyện của ngươi.”

Mộ Nam Chi thì nhân cơ hội véo mông con cáo nhỏ màu trắng một phát, cảnh cáo đứa nhỏ đừng xen mồm lung tung.

Bằng không, huyện thành nhỏ hôm nay lại phải có thêm một “quái sự”.

Điếm tiểu nhị nịnh nọt lên tiếng, tiếp tục nói:

“Lý Quý phát hiện, giày bà vợ đi dính rất nhiều bùn lầy.

“Các ngươi nghĩ đi, thi thể nằm ở trong quan tài, sao có thể dính bùn lầy? Trừ phi...”

Hắn âm u nói: “Thi thể tự biết đi.”

Mộ Nam Chi cúi đầu uống trà, để che giấu sợ hãi trong lòng mình.

Ta nếu là đêm nay kể với ngươi 《 sơn thôn lão sư 》, ngươi chẳng phải là bị dọa hôm nay viên phòng với ta... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.

(chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng)

Nghe đến đó, hai người Lý Linh Tố Miêu Hữu Phương, đã kết luận trong câu chuyện điếm tiểu nhị nói có thành phần khuếch đại.

Nửa thật nửa giả cũng không phải, chín giả một thật mới đúng.

Điếm tiểu nhị thấy khách nhân vẻ mặt không tin, hắn tràn đầy lòng tin “Hắc” một tiếng:

“Các vị khách quan có phải không tin hay không?

“Rất nhiều khách nhân tới từ nơi khác đều không tin, nhưng đến về sau, bọn họ đều tin.”

Miêu Hữu Phương kinh nghiệm giang hồ phong phú khẽ nhíu mày: “Ồ, còn có chuyện sau đó?”

Điếm tiểu nhị gõ đầu ngón tay ở mặt bàn, tựa như tiên sinh kể chuyện đập thước vào tay, nói:

“Lý Quý sau khi chỉ ra nghi hoặc của mình, đám người thân bạn bè cũng sợ hãi, qua loa lấp mộ, liền trốn về nhà. Sau đó không lâu, chuyện này liền truyền ra ở huyện thành.

“Lúc này, một bà già tự xưng bà cốt tìm tới cửa, nói với Lý Quý, vợ hắn chết cũng không được yên, là vì nàng đã đắc tội miếu thần.

“Bà cốt nói, vợ Lý Quý lúc còn sống bất kính với miếu thần, lúc này mới gặp tai họa bất ngờ, sau khi chết vẫn phải chịu tội, trọn đời không thể siêu sinh. Hơn nữa sẽ hại tới người nhà.

“Lý Quý nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, mới nhớ tới một việc lúc còn sống của thê tử.

“Ở lúc thê tử còn sống, có một lần về nhà mẹ đẻ thăm, khi trở về thành gặp mưa to, liền trốn vào miếu thành hoàng trú mưa.

“Miếu thành hoàng đó đã sớm hoang phế, vợ Lý Quý dính mưa, liền mang một khối “mộc quỷ” trong miếu thành hoàng làm củi lửa sưởi ấm.

“Từ đó về sau, thân thể vợ Lý Quý liền càng ngày càng kém, sau khi ốm đau nằm giường, hàng đêm ác mộng bừng tỉnh, nói nhìn thấy có tiểu quỷ đến câu hồn mình. Lý Quý chỉ cho rằng nàng thần trí không rõ, gặp ác mộng.”

Điếm tiểu nhị chậm rãi nói:

“Lý Quý lúc này mới biết, thì ra là thê tử đắc tội miếu thần, sợ hãi hỏi bà cốt nên làm cái gì bây giờ.

“Bà cốt nói cho hắn, nên dựng lại pho tượng cho tiểu quỷ đó, cũng thắp hương cung phụng ba ngày, vận rủi có thể giải, Lý Quý liền vét sạch tích tụ, đúc lại pho tượng, còn mang miếu thành hoàng sửa sang lại.

“Từ đó về sau, thê tử hắn không tới tìm hắn nữa.

“Bây giờ miếu thành hoàng cũng náo nhiệt rồi, hàng ngày có người đi dâng hương, nghe nói rất linh nghiệm, cầu cái gì được cái đó. Mà người không tôn kính đối với miếu thần, đều sẽ bị trừng phạt.”

Lý Linh Tố cười nói: “Linh bao nhiêu?”

Điếm tiểu nhị nhìn chung quanh, hạ giọng, nói:

“Khéo, tôi biết một chuyện, ông chủ Trịnh mở tiệm son phấn ở phố Quảng Hoa, là người thành kính. Bởi vì đối diện cũng mở một tiệm son, đoạt việc làm ăn của hắn, hắn liền đi miếu thành hoàng bày đồ cúng thắp hương, nguyền rủa chủ cửa hàng đối diện không được chết tử tế.

“Kết quả đêm hôm đó, chủ cửa hàng kia liền ở nhà thắt cổ chết.”

Lông mày rậm của Miêu Hữu Phương nhất thời nhướng lên.

Lý Linh Tố thì mặt không đổi sắc cười nói: “Ngươi làm sao biết được, không lẽ ông chủ Trịnh kia chính mồm nói cho ngươi?”

“Đúng vậy!”

Giọng tiếm tiểu nhị càng thêm trầm thấp: “Ông chủ Trịnh mấy ngày trước ở đây uống rượu, sau khi say lỡ lời mới nói ra.”

Lý Linh Tố nhướng mày, thu liễm nụ cười: “Vậy sao ngươi không báo quan?”

Điếm tiểu nhị kỳ quái nói: “Ta vì sao phải báo quan? Không nói đến quan phủ muốn quản hay không, chuyện này có liên quan gì với ta đâu, đắc tội miếu thần, mạng nhỏ này này của ta liền không bảo đảm nữa.”

Lúc này, Hứa Thất An gõ gõ cái bàn, thản nhiên nói:

“Được rồi, đưa đồ ăn lên đi.”

“Được rồi!”

Điếm tiểu nhị đã ghiền, hài lòng rời khỏi.

Chờ bóng người hắn biến mất ở trong sảnh, Hứa Thất An trầm ngâm nói:

“Cái này nghe qua không giống chuyện kí chủ long khí có khả năng làm.”

Quá mức ly kỳ quái đản.

Lý Linh Tố hỏi: “Vậy chúng ta nên quản không?”

Không đợi Hứa Thất An phát biểu ý kiến, Miêu Hữu Phương giành trả lời:

“Tự nhiên phải quản, giết người phải đền mạng, cơm nước xong chúng ta đi miếu thành hoàng nhìn xem. Hơn nữa, bổn đại gia cũng muốn nhìn một cái, cái gọi là miếu thần là thần thánh phương nào.”

Hứa Thất An gật đầu, nhìn về phía thánh tử: “Vậy cảnh ngộ của Lý Quý, ngươi có ý kiến gì không?”

Lý Linh Tố biết hắn đang hỏi cái gì:

“Không có khả năng là oan hồn quấy phá, phàm nhân hồn phách suy yếu, trước ngày thứ bảy đần độn, sau ngày thứ bảy tan thành mây khói, trừ phi có người tinh thông đạo pháp luyện hồn.

“Nhưng vừa rồi tiểu nhị nói, là thi thể đang quấy phá, ta cảm thấy là thủ đoạn khống thi. Nếu không chúng ta đi đào mộ khám nghiệm tử thi?”

Nói xong, Lý Linh Tố bỗng ý thức được Hứa Thất An vì sao có thể nổi danh ở kinh thành, bởi vì hắn thích chõ mõm vào việc của người khác.

Chính như Lý Diệu Chân có thể trở thành Phi Yến nữ hiệp.

Mang đi so sánh, Dương huynh đệ ở phương diện này không đủ chấp nhất.

Hứa Thất An cười nói: “Mục đích đâu? Mất sức lớn như vậy, chính là vì xây dựng lại miếu thành hoàng?”

Lý Linh Tố như có chút suy nghĩ.

Cơm nước xong, hướng điếm tiểu nhị hỏi rõ địa điểm miếu thành hoàng, đoàn người Hứa Thất An rời khỏi huyện thành nhỏ.