Vừa dứt lời, phần tử hiếu chiến, Hộ bộ cấp sự trung bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
“Bệ hạ, thần muốn buộc tội Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên nhận hối lộ.”
Trong điện không ai nói chuyện, cũng không có ai nghi ngờ Hàn Lâm viện thứ cát sĩ có thể nhận hối lộ cái gì, tựa như sớm dự đoán được sẽ có chuyện như vậy.
Lại bộ cấp sự trung bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
“Bệ hạ, thần muốn buộc tội Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên, giơ cờ xí Vương thủ phụ, nhận hối lộ.”
Tiếp theo, lục bộ cấp sự trung nhao nhao bước ra khỏi hàng, buộc tội Hứa Tân Niên.
Có thể đứng ở trong Kim Loan điện, ai cũng là lão bánh quẩy, lập tức hiểu những người này đang chơi trò gì.
Đây là phản kích của bọn họ.
Lấy Hứa Nhị lang làm điểm cắt vào, phản kháng Vĩnh Hưng đế, phản kháng Vương thủ phụ.
Làm như vậy đã sẽ không hoàn toàn chọc giận Vĩnh Hưng đế cùng Vương thủ phụ, lại có thể đưa ra thái độ của bản thân, nói cho Vĩnh Hưng đế, chúng ta muốn xử lý lính xung phong của ngươi, đến một xử lý một.
Đồng thời uyển chuyển cảnh cáo Vương thủ phụ, Vương đảng tất nhiên thế lớn, nhưng còn chưa tới mức một tay che trời, huống hồ việc này, trong Vương đảng cũng có thanh âm không đồng ý.
Hứa Tân Niên có thu lễ không?
Đáp án là khẳng định.
Hắn làm con rể tương lai của Vương thủ phụ, thành viên Vương đảng không thiếu tặng lễ cho hắn, mà ở quan trường, thu quà, mới là người một nhà.
Hắn muốn lấy thân phận học sinh thư viện Vân Lộc dung nhập Vương đảng, thì không thể quá thanh cao.
Tuy nói Hứa Tân Niên đã từ chối rất nhiều quà quý trọng, nhưng cái này không thể thay đổi sự thật.
“Thân ở quan trường, giữ trong sạch là chẳng làm được việc gì, ẩn dật lại dễ dàng ở nơi đầu sóng ngọn gió trở thành điểm yếu đối thủ tiến công tiêu diệt. Cho nên, vấn đề trung tâm vẫn là thế lực không đủ lớn.
“Giải quyết vấn đề là: Lôi kéo càng nhiều người.”
Trong lòng Hứa Tân Niên chợt hiểu ra.
Chư công trong điện, có người đang quan sát vẻ mặt Vĩnh Hưng đế, có người đang nhìn kỹ Vương thủ phụ.
Xem bọn họ tiếp chiêu như thế nào.
Vĩnh Hưng đế nếu bảo vệ Hứa Tân Niên, bọn họ còn có hậu chiêu, Vương thủ phụ nếu là ra mặt, cũng có hậu chiêu, ví dụ như mang hắn kéo xuống nước, cùng nhau buộc tội.
Hôm nay bọn họ mới là một phe chiếm cứ đại thế.
Ai cũng chưa chú ý tới, Lưu Hồng chậm rãi bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng, Đại Lý tự khanh nói có lý, quốc khố trống rỗng, thuế má khó thu, đều bởi có người tham ô làm rối kỉ cương, nhận hối lộ.
“Bởi vậy, thần xin bệ hạ nghiêm tra bách quan, chỉnh đốn không khí.”
Thú vị... Các quan, huân quý trong điện đồng loạt nhìn về phía Lưu Hồng.
Đây là muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, Lưu Hồng ở trong triều bị coi là “người thừa kế” Ngụy Uyên, tiếp nhận thành viên tổ chức của Ngụy Uyên, ở sau khi vua mới lên ngôi, tiền Ngụy đảng có không ít người bị biếm bị bãi, thế lực cắt giảm gần một nửa.
Vị trí để trống ra, bị Vương đảng cùng các đảng phái chia cắt.
Ở quan trường, đây là nhượng bộ thích hợp.
Hôm nay Lưu Hồng này đứng ra, rất rõ ràng, tiền Ngụy đảng cai quản ngự sử đài cùng Đả Canh Nhân, muốn nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.
Vĩnh Hưng đế cười: “Lưu ái khanh nói có lý, tiếp tục nói.”
Lưu Hồng cất cao giọng nói:
“Từ khi Ngụy Công mất, Đả Canh Nhân suy thoái, thần năng lực không bằng một phần vạn Ngụy Công, dốc hết tâm huyết, tinh lực không đủ, muốn hướng bệ hạ tiến cử một người, thay thế thần cai quản nha môn Đả Canh Nhân.
“Để giám sát bách quan tốt hơn.”
Chư công đều sửng sốt, đây không phải lời kịch trong tưởng tượng của bọn họ, Lưu Hồng thế mà lại ở thời điểm mấu chốt này, bỏ trọng trách mặc kệ, mang chức vị Đả Canh Nhân chắp tay nhường cho người ta?
Vĩnh Hưng đế ra vẻ kinh ngạc: “Lưu ái khanh muốn tiến cử người nào vậy?”
Lưu Hồng nhìn lướt qua chư công, huân quý hoặc nghi hoặc, hoặc cảnh giác, cất cao giọng nói:
“Tiền Đả Canh Nhân Ngân la, Hứa Thất An!”
Hứa Thất An?!
Cái tên này quanh quẩn ở trong đầu quần thần, làm người ta nhịn không được khẽ biến sắc, nhớ tới rất nhiều hồi ức không tốt.
Chặn ngọ môn trào phúng đám đông; Chặn ngọ môn giết quốc công; chém tiên đế...
Nhìn hắn nhảy lên nhảy xuống, diễu võ dương oai, lại bất đắc dĩ.
Trước kia là có Ngụy Uyên che chở người này, mới khiến hắn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Về sau Ngụy Uyên chết, lúc ấy triều đình rất nhiều người đều đang đợi Nguyên Cảnh đế thanh toán người này.
Ngồi chờ hắn tịch thu gia sản chém cả nhà.
Sóng âm hỗn loạn lập tức dâng lên, chư công nhìn nhau, thấp giọng hỏi nhau cái gì, có người không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa nhận được tin tức tương ứng.
Hứa Tân Niên đứng ở cuối đội ngũ, nghe thấy nhiều nhất chính là “Hắn không phải rời kinh rồi sao”, “Khi nào trở về”, “Tên chó trời đánh này trở về làm chi” loại lời này.
Đại Lý tự khanh đám thủ lĩnh sắc mặt trầm xuống.
Trương Hành Anh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Lưu Hồng. Mấy thành viên tiền Ngụy đảng cũng như thế..
Hứa Thất An đã trở lại?
Bọn họ thế mà chưa thu được chút tin tức nào.
Tên kia về kinh rồi, về kinh thì tốt... Giờ khắc này, trong lòng thành viên tiền Ngụy đảng, thế mà lại vô cùng kiên định.
Vĩnh Hưng đế khẽ nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt ra hiệu thái giám giữ im lặng, cố ý không ngắt lời chư công ồn ào.
Một đám lão hồ li, cầm người của các ngươi đến... Vĩnh Hưng đế đầu óc thoải mái, chỉ cảm thấy sự tích tụ trong những ngày qua quét sạch hết.
Chờ trong điện bớt ồn ào, Vĩnh Hưng đế lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói:
“Theo trẫm biết, Hứa Ngân la sớm đã rời kinh, đi du lịch giang hồ rồi. Tại sao lại trở về?”
Lưu Hồng cao giọng nói:
“Hứa Ngân la du lịch giang hồ, thấy dân chúng sinh kế gian nan, trong lòng thương xót, mỗi khi nhớ lại Ngụy Công dạy bảo, không khỏi lã chã rơi lệ, vì thế dừng du lịch giang hồ.
“Muốn thay thế Ngụy Công chấp chưởng Đả Canh Nhân, trả triều đình một càn khôn trong lành.”
Các huân quý, chư công, sắc mặt điên cuồng thay đổi, nhao nhao hô to:
“Bệ hạ, không thể!”
“Hứa Thất An một tên võ phu, sao có thể chấp chưởng Đả Canh Nhân.”
“Kẻ này kiệt ngạo bất tuân, lúc trước ở nha môn nhậm chức, đã dám xông vào hoàng cung, nếu là hắn chấp chưởng Đả Canh Nhân, cao thấp triều dã, sẽ không thể an bình.”
Ở đây, chư công trong điện vượt qua một nửa tỏ vẻ phản đối, cảm xúc kịch liệt, so với bắt buộc bọn họ quyên tiền khoa trương hơn rất nhiều lần.
Trong huân quý, hầu như mọi thành viên bỏ phiếu chống.
Có thể thấy được võ phu họ Hứa kia mất lòng người bao nhiêu.
Đương nhiên, trong chư công kẻ đồng ý cũng có, ví dụ như thành viên tiền Ngụy đảng, ví dụ như một bộ phận thành viên Vương đảng. Vừa dứt lời, phần tử hiếu chiến, Hộ bộ cấp sự trung bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
“Bệ hạ, thần muốn buộc tội Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên nhận hối lộ.”
Trong điện không ai nói chuyện, cũng không có ai nghi ngờ Hàn Lâm viện thứ cát sĩ có thể nhận hối lộ cái gì, tựa như sớm dự đoán được sẽ có chuyện như vậy.
Lại bộ cấp sự trung bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:
“Bệ hạ, thần muốn buộc tội Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên, giơ cờ xí Vương thủ phụ, nhận hối lộ.”
Tiếp theo, lục bộ cấp sự trung nhao nhao bước ra khỏi hàng, buộc tội Hứa Tân Niên.
Có thể đứng ở trong Kim Loan điện, ai cũng là lão bánh quẩy, lập tức hiểu những người này đang chơi trò gì.
Đây là phản kích của bọn họ.
Lấy Hứa Nhị lang làm điểm cắt vào, phản kháng Vĩnh Hưng đế, phản kháng Vương thủ phụ.
Làm như vậy đã sẽ không hoàn toàn chọc giận Vĩnh Hưng đế cùng Vương thủ phụ, lại có thể đưa ra thái độ của bản thân, nói cho Vĩnh Hưng đế, chúng ta muốn xử lý lính xung phong của ngươi, đến một xử lý một.
Đồng thời uyển chuyển cảnh cáo Vương thủ phụ, Vương đảng tất nhiên thế lớn, nhưng còn chưa tới mức một tay che trời, huống hồ việc này, trong Vương đảng cũng có thanh âm không đồng ý.
Hứa Tân Niên có thu lễ không?
Đáp án là khẳng định.
Hắn làm con rể tương lai của Vương thủ phụ, thành viên Vương đảng không thiếu tặng lễ cho hắn, mà ở quan trường, thu quà, mới là người một nhà.
Hắn muốn lấy thân phận học sinh thư viện Vân Lộc dung nhập Vương đảng, thì không thể quá thanh cao.
Tuy nói Hứa Tân Niên đã từ chối rất nhiều quà quý trọng, nhưng cái này không thể thay đổi sự thật.
“Thân ở quan trường, giữ trong sạch là chẳng làm được việc gì, ẩn dật lại dễ dàng ở nơi đầu sóng ngọn gió trở thành điểm yếu đối thủ tiến công tiêu diệt. Cho nên, vấn đề trung tâm vẫn là thế lực không đủ lớn.
“Giải quyết vấn đề là: Lôi kéo càng nhiều người.”
Trong lòng Hứa Tân Niên chợt hiểu ra.
Chư công trong điện, có người đang quan sát vẻ mặt Vĩnh Hưng đế, có người đang nhìn kỹ Vương thủ phụ.
Xem bọn họ tiếp chiêu như thế nào.
Vĩnh Hưng đế nếu bảo vệ Hứa Tân Niên, bọn họ còn có hậu chiêu, Vương thủ phụ nếu là ra mặt, cũng có hậu chiêu, ví dụ như mang hắn kéo xuống nước, cùng nhau buộc tội.
Hôm nay bọn họ mới là một phe chiếm cứ đại thế.
Ai cũng chưa chú ý tới, Lưu Hồng chậm rãi bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng, Đại Lý tự khanh nói có lý, quốc khố trống rỗng, thuế má khó thu, đều bởi có người tham ô làm rối kỉ cương, nhận hối lộ.
“Bởi vậy, thần xin bệ hạ nghiêm tra bách quan, chỉnh đốn không khí.”
Thú vị... Các quan, huân quý trong điện đồng loạt nhìn về phía Lưu Hồng.
Đây là muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, Lưu Hồng ở trong triều bị coi là “người thừa kế” Ngụy Uyên, tiếp nhận thành viên tổ chức của Ngụy Uyên, ở sau khi vua mới lên ngôi, tiền Ngụy đảng có không ít người bị biếm bị bãi, thế lực cắt giảm gần một nửa.
Vị trí để trống ra, bị Vương đảng cùng các đảng phái chia cắt.
Ở quan trường, đây là nhượng bộ thích hợp.
Hôm nay Lưu Hồng này đứng ra, rất rõ ràng, tiền Ngụy đảng cai quản ngự sử đài cùng Đả Canh Nhân, muốn nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.
Vĩnh Hưng đế cười: “Lưu ái khanh nói có lý, tiếp tục nói.”
Lưu Hồng cất cao giọng nói:
“Từ khi Ngụy Công mất, Đả Canh Nhân suy thoái, thần năng lực không bằng một phần vạn Ngụy Công, dốc hết tâm huyết, tinh lực không đủ, muốn hướng bệ hạ tiến cử một người, thay thế thần cai quản nha môn Đả Canh Nhân.
“Để giám sát bách quan tốt hơn.”
Chư công đều sửng sốt, đây không phải lời kịch trong tưởng tượng của bọn họ, Lưu Hồng thế mà lại ở thời điểm mấu chốt này, bỏ trọng trách mặc kệ, mang chức vị Đả Canh Nhân chắp tay nhường cho người ta?
Vĩnh Hưng đế ra vẻ kinh ngạc: “Lưu ái khanh muốn tiến cử người nào vậy?”
Lưu Hồng nhìn lướt qua chư công, huân quý hoặc nghi hoặc, hoặc cảnh giác, cất cao giọng nói:
“Tiền Đả Canh Nhân Ngân la, Hứa Thất An!”
Hứa Thất An?!
Cái tên này quanh quẩn ở trong đầu quần thần, làm người ta nhịn không được khẽ biến sắc, nhớ tới rất nhiều hồi ức không tốt.
Chặn ngọ môn trào phúng đám đông; Chặn ngọ môn giết quốc công; chém tiên đế...
Nhìn hắn nhảy lên nhảy xuống, diễu võ dương oai, lại bất đắc dĩ.
Trước kia là có Ngụy Uyên che chở người này, mới khiến hắn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Về sau Ngụy Uyên chết, lúc ấy triều đình rất nhiều người đều đang đợi Nguyên Cảnh đế thanh toán người này.
Ngồi chờ hắn tịch thu gia sản chém cả nhà.
Sóng âm hỗn loạn lập tức dâng lên, chư công nhìn nhau, thấp giọng hỏi nhau cái gì, có người không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa nhận được tin tức tương ứng.
Hứa Tân Niên đứng ở cuối đội ngũ, nghe thấy nhiều nhất chính là “Hắn không phải rời kinh rồi sao”, “Khi nào trở về”, “Tên chó trời đánh này trở về làm chi” loại lời này.
Đại Lý tự khanh đám thủ lĩnh sắc mặt trầm xuống.
Trương Hành Anh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Lưu Hồng. Mấy thành viên tiền Ngụy đảng cũng như thế..
Hứa Thất An đã trở lại?
Bọn họ thế mà chưa thu được chút tin tức nào.
Tên kia về kinh rồi, về kinh thì tốt... Giờ khắc này, trong lòng thành viên tiền Ngụy đảng, thế mà lại vô cùng kiên định.
Vĩnh Hưng đế khẽ nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt ra hiệu thái giám giữ im lặng, cố ý không ngắt lời chư công ồn ào.
Một đám lão hồ li, cầm người của các ngươi đến... Vĩnh Hưng đế đầu óc thoải mái, chỉ cảm thấy sự tích tụ trong những ngày qua quét sạch hết.
Chờ trong điện bớt ồn ào, Vĩnh Hưng đế lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói:
“Theo trẫm biết, Hứa Ngân la sớm đã rời kinh, đi du lịch giang hồ rồi. Tại sao lại trở về?”
Lưu Hồng cao giọng nói:
“Hứa Ngân la du lịch giang hồ, thấy dân chúng sinh kế gian nan, trong lòng thương xót, mỗi khi nhớ lại Ngụy Công dạy bảo, không khỏi lã chã rơi lệ, vì thế dừng du lịch giang hồ.
“Muốn thay thế Ngụy Công chấp chưởng Đả Canh Nhân, trả triều đình một càn khôn trong lành.”
Các huân quý, chư công, sắc mặt điên cuồng thay đổi, nhao nhao hô to:
“Bệ hạ, không thể!”
“Hứa Thất An một tên võ phu, sao có thể chấp chưởng Đả Canh Nhân.”
“Kẻ này kiệt ngạo bất tuân, lúc trước ở nha môn nhậm chức, đã dám xông vào hoàng cung, nếu là hắn chấp chưởng Đả Canh Nhân, cao thấp triều dã, sẽ không thể an bình.”
Ở đây, chư công trong điện vượt qua một nửa tỏ vẻ phản đối, cảm xúc kịch liệt, so với bắt buộc bọn họ quyên tiền khoa trương hơn rất nhiều lần.
Trong huân quý, hầu như mọi thành viên bỏ phiếu chống.
Có thể thấy được võ phu họ Hứa kia mất lòng người bao nhiêu.
Đương nhiên, trong chư công kẻ đồng ý cũng có, ví dụ như thành viên tiền Ngụy đảng, ví dụ như một bộ phận thành viên Vương đảng.