Hứa Nhị thúc trừng mắt nói: “Ngây ra làm chi, mau tới cầm đi.”
Hứa Linh m cau lại đôi lông mày mờ nhạt, mang túi quýt xanh kia ôm vào trong lòng.
Nàng nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn quýt xanh trong lòng, ngón tay to ngắn lục lọi ở bên trong, chỉ có bốn quả, cảm giác mình vẫn có thể.
Hai hàng lông mày mờ nhạt giãn ra.
“Khụ khụ!”
Hứa Nhị lang đằng hắng cổ họng, mang túi giấy dầu giấu ở sau người lấy ra, đưa về phía Hứa Linh m, nói:
“Nhị ca cũng sợ muội ho khan...”
Hứa Linh m ngây dại, Hứa Thất An giống như thấy được một chuỗi dấu chấm hỏi ở đỉnh đầu nó.
Hứa Bình Chí cùng Hứa Tân Niên mang khoai lang phỏng tay ném cho đứa nhỏ, tâm tình vui vẻ ngồi vào bên cạnh bàn.
Hứa Linh m bộ dáng lã chã chực khóc.
Hứa Thất An thấy thế, có chút không đành lòng, vì thế nói:
“Linh m à, đại ca lần này về, mang quà cho muội.”
Tiểu Đậu Đinh nhất thời lộ ra nụ cười rạng rỡ, tựa như mây tan tuyết tan, mang chuyện không vui quên hết, loi choi nói:
“Quà ở đâu, quà ở đâu đại ca?”
Hứa Thất An lập tức mang quýt xanh giấu ở sau người lấy ra, đặt ở trong lòng Tiểu Đậu Đinh.
Hứa Linh m —— thu hoạch 【 quýt xanh X3】
Một đứa bé nho nhỏ đáng thương, cả người đều ngây dại, hoàn toàn không ngờ phụ thân đại ca nhị ca sẽ đối đãi mình như thế.
Tiểu Đậu Đinh đột nhiên “Ngao” một tiếng khóc lên:
“Ta không ăn quýt, ta không ăn quýt...”
Hứa Nhị lang dù sao đã đẩy được gánh nặng đi, vẻ mặt thoải mái nói:
“Không muốn ăn muội cứ ném đi.”
Ném... Tiểu Đậu Đinh vừa nghe, “Ngao” càng đau lòng hơn.
Nó không nỡ bỏ... Hứa Nhị lang gắp một đũa măng mùa đông.
Khó ăn nữa cũng sẽ ăn nhỉ... Hứa Nhị thúc “soạt” uống rượu.
Nhị thúc cùng Nhị Lang thật không phải là người, phi... Hứa Thất An gắp một đũa đồ ăn cho thẩm thẩm, nói: “Nhớ bảo nó đánh răng cẩn thận.
...
Rượu qua ba tuần, Hứa Nhị thúc gắp miếng thịt đầu heo, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó rót cho con trai một chén rượu, trầm giọng nói:
“Bên ngoài đều đang nói, là con hướng bệ hạ hiến kế, kêu gọi quyên tiền?”
Hứa Tân Niên “Vâng” một tiếng, giải thích:
“Thật ra biện pháp tốt nhất là xét nhà, nhưng Vĩnh Hưng đế vừa đăng cơ, vị trí còn chưa vững chắc. Cho nên chỉ có thể áp dụng phương thức ôn hòa hơn.
“Vốn hắn là không đồng ý kêu gọi quyên tiền, bởi vì trong lúc hắn lên ngôi mọi hành động đều sẽ bị phóng đại, bị quan viên bên dưới đọc hiểu quá độ.
“Muốn ngồi vững ngai vàng, tốt nhất là cái gì cũng đừng làm, chờ cánh chim cứng cáp lại dứt khoát hẳn hoi làm việc.
“Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.”
Hứa Bình Chí lắc đầu, nhìn chằm chằm Nhị Lang, nói:
“Mấy thứ này, cha cũng không hiểu. Nhưng cha hôm nay nghe được đồng nghiệp nói một câu.”
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói:
“Ai bảo lão tử bỏ tiền, lão tử liền chém con mẹ nó... Nhị Lang à, người nọ là nói cho cha nghe.
“Việc này xử lý không tốt, tiền đồ của con xem như bị hủy. Ừm, có Vương thủ phụ làm dựa chỗ vào, thật ra cũng không đến mức, nhưng phải bị ghẻ lạnh rất nhiều năm.”
Hứa Tân Niên sắc mặt ngưng trọng: “Con biết.”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt bình thường cực ít ra ngoài, không có con đường thăm dò tin tức, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện trên quan trường, lại không tiện hỏi nhiều, hai mẹ con nhìn nhau, vừa cau mày ăn cơm, vừa vểnh tai nghe.
Hứa Tân Niên tiếp tục nói:
“Giờ không phải đại ca đã trở lại sao, có đại ca, cha lo lắng cái gì?”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt giãn mày, chuyên tâm ăn cơm.
Hứa Thất An thì hỏi:
“Hôm nay triều đình tình huống thế nào?”
Hứa Tân Niên tìm từ một lát, chậm rãi nói:
“Vương đảng một nhà độc đại, Ngụy đảng hôm nay là tả đô ngự sử Lưu Hồng cai quản Đả Canh Nhân nha môn đứng đầu, đảng phái khác vẫn là bộ dáng cũ.
“Thủ phụ đại nhân vì củng cố thế cục, chưa thừa dịp vua mới đăng cơ, bài trừ dị kỷ quy mô lớn. Cũng may mắn hắn chưa làm như vậy, bằng không bây giờ là triều đình loạn hết cả lên, dân gian cũng loạn hết.
“Hơn nữa, Vĩnh Hưng đế tuy nể trọng thủ phụ đại nhân, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, thủ phụ đại nhân nếu bài trừ dị kỷ, Vĩnh Hưng đế sẽ không ngồi im.”
Hứa Thất An cười trêu chọc nói:
“Sao còn chưa gọi nhạc phụ?”
Hứa Tân Niên đánh trả: “Bởi vì đệ là người đứng đắn, không giống đại ca.”
Hai huynh đệ quay đầu liếc quýt xanh trước người Hứa Linh m, ăn ý ngưng hẳn đề tài này.
Hứa Thất An hỏi tiếp: “Về chuyện quyên tiền này, trong triều là phản ứng thế nào?”
“Xem như chọc vào nhiều người tức giận.” Hứa Tân Niên cười nhạo nói:
“Kẻ đồng ý ít ỏi, kẻ quan sát không ít. Kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí chỗ nào cũng có.”
Hứa Nhị thúc bổ sung nói: “Nhị Lang bây giờ thành con chuột ngoài đường, mỗi người thấy đều mắng một tiếng.”
Hứa Tân Niên hừ lạnh một tiếng:
“Nếu chỉ là mắng thì thôi, có người còn muốn bỏ đá xuống giếng buộc tội đệ. Chuyện kêu gọi quyên tiền một khi không có kết quả, đệ kẻ đề nghị này sẽ bị tính sổ, phải chịu trách nhiệm.
“Đến lúc đó có thể sẽ bị điều ra ngoài.”
Thẩm thẩm phản ứng cực lớn, lập tức kêu lên:
“Vậy mẹ tình nguyện con từ quan không làm, cũng không cho rời kinh, bây giờ thế đạo loạn bao nhiêu, nghe nói khắp nơi đều là lưu dân cùng thổ phỉ.”
Đây là tệ đoan của độc chiếm thiên hạ, triều đình là của hoàng thất, tiền là của ta, hôm nay ta còn ở vị trí này, sáng mai có thể đã bị hoàng đế chém đầu, trông cậy vào ta tan hết gia sản lấp đầy quốc khố, người si nói mộng... Hứa Thất An chợt sinh ra cảm khái.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Có quy tắc chi tiết không?”
Hứa Tân Niên gật đầu:
“Tự nhiên có, quan viên phẩm cấp khác nhau, có tiêu chuẩn quyên tiền thấp nhất, sẽ căn cứ bổng lộc để quyết định. Như vậy có thể ngăn chặn trong quá trình chấp hành, quan viên làm việc mù quáng đòi tiền tài, kiếm lời túi tiền riêng từ trong đó.
“Ngoài ra, đệ còn đề nghị bệ hạ lập một tấm bia công đức, đặt Quốc Tử Giám cùng học đường các quận huyện, cho học sinh thiên hạ chiêm ngưỡng.
“Sau đó...”
Hắn nói liên tục một đống lớn, Hứa Thất An khoát tay:
“Đệ nói thẳng, ta phải làm như thế nào?”
Hứa Tân Niên nói: “Lúc muộn chút, chúng ta đi thư phòng bàn bạc.”
Chính sự tạm thời có một cái kết, Hứa Thất An nhìn cô nàng Nam Cương da ngăm ăn thùng uống vại, hỏi:
“Lệ Na, ngươi đối với Thất Tuyệt Cổ hiểu biết bao nhiêu?”
Lệ Na phồng má, gian nan nuốt xuống thức ăn:
“Thất Tuyệt Cổ là trượng phu của Thiên Cổ Bà Bà lưu lại, chính là Thiên Cổ Lão Nhân. Khi Thiên Cổ Lão Nhân rời khỏi cổ tộc, Thất Tuyệt Cổ còn chưa tế luyện hoàn thành, là Thiên Cổ Bà Bà thay hắn hoàn thành.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó Thiên Cổ Bà Bà liền mang Thất Tuyệt Cổ cho ta, bảo ta tới kinh thành tìm kiếm người có duyên.” Hứa Nhị thúc trừng mắt nói: “Ngây ra làm chi, mau tới cầm đi.”
Hứa Linh m cau lại đôi lông mày mờ nhạt, mang túi quýt xanh kia ôm vào trong lòng.
Nàng nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn quýt xanh trong lòng, ngón tay to ngắn lục lọi ở bên trong, chỉ có bốn quả, cảm giác mình vẫn có thể.
Hai hàng lông mày mờ nhạt giãn ra.
“Khụ khụ!”
Hứa Nhị lang đằng hắng cổ họng, mang túi giấy dầu giấu ở sau người lấy ra, đưa về phía Hứa Linh m, nói:
“Nhị ca cũng sợ muội ho khan...”
Hứa Linh m ngây dại, Hứa Thất An giống như thấy được một chuỗi dấu chấm hỏi ở đỉnh đầu nó.
Hứa Bình Chí cùng Hứa Tân Niên mang khoai lang phỏng tay ném cho đứa nhỏ, tâm tình vui vẻ ngồi vào bên cạnh bàn.
Hứa Linh m bộ dáng lã chã chực khóc.
Hứa Thất An thấy thế, có chút không đành lòng, vì thế nói:
“Linh m à, đại ca lần này về, mang quà cho muội.”
Tiểu Đậu Đinh nhất thời lộ ra nụ cười rạng rỡ, tựa như mây tan tuyết tan, mang chuyện không vui quên hết, loi choi nói:
“Quà ở đâu, quà ở đâu đại ca?”
Hứa Thất An lập tức mang quýt xanh giấu ở sau người lấy ra, đặt ở trong lòng Tiểu Đậu Đinh.
Hứa Linh m —— thu hoạch 【 quýt xanh X3】
Một đứa bé nho nhỏ đáng thương, cả người đều ngây dại, hoàn toàn không ngờ phụ thân đại ca nhị ca sẽ đối đãi mình như thế.
Tiểu Đậu Đinh đột nhiên “Ngao” một tiếng khóc lên:
“Ta không ăn quýt, ta không ăn quýt...”
Hứa Nhị lang dù sao đã đẩy được gánh nặng đi, vẻ mặt thoải mái nói:
“Không muốn ăn muội cứ ném đi.”
Ném... Tiểu Đậu Đinh vừa nghe, “Ngao” càng đau lòng hơn.
Nó không nỡ bỏ... Hứa Nhị lang gắp một đũa măng mùa đông.
Khó ăn nữa cũng sẽ ăn nhỉ... Hứa Nhị thúc “soạt” uống rượu.
Nhị thúc cùng Nhị Lang thật không phải là người, phi... Hứa Thất An gắp một đũa đồ ăn cho thẩm thẩm, nói: “Nhớ bảo nó đánh răng cẩn thận.
...
Rượu qua ba tuần, Hứa Nhị thúc gắp miếng thịt đầu heo, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó rót cho con trai một chén rượu, trầm giọng nói:
“Bên ngoài đều đang nói, là con hướng bệ hạ hiến kế, kêu gọi quyên tiền?”
Hứa Tân Niên “Vâng” một tiếng, giải thích:
“Thật ra biện pháp tốt nhất là xét nhà, nhưng Vĩnh Hưng đế vừa đăng cơ, vị trí còn chưa vững chắc. Cho nên chỉ có thể áp dụng phương thức ôn hòa hơn.
“Vốn hắn là không đồng ý kêu gọi quyên tiền, bởi vì trong lúc hắn lên ngôi mọi hành động đều sẽ bị phóng đại, bị quan viên bên dưới đọc hiểu quá độ.
“Muốn ngồi vững ngai vàng, tốt nhất là cái gì cũng đừng làm, chờ cánh chim cứng cáp lại dứt khoát hẳn hoi làm việc.
“Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.”
Hứa Bình Chí lắc đầu, nhìn chằm chằm Nhị Lang, nói:
“Mấy thứ này, cha cũng không hiểu. Nhưng cha hôm nay nghe được đồng nghiệp nói một câu.”
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói:
“Ai bảo lão tử bỏ tiền, lão tử liền chém con mẹ nó... Nhị Lang à, người nọ là nói cho cha nghe.
“Việc này xử lý không tốt, tiền đồ của con xem như bị hủy. Ừm, có Vương thủ phụ làm dựa chỗ vào, thật ra cũng không đến mức, nhưng phải bị ghẻ lạnh rất nhiều năm.”
Hứa Tân Niên sắc mặt ngưng trọng: “Con biết.”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt bình thường cực ít ra ngoài, không có con đường thăm dò tin tức, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện trên quan trường, lại không tiện hỏi nhiều, hai mẹ con nhìn nhau, vừa cau mày ăn cơm, vừa vểnh tai nghe.
Hứa Tân Niên tiếp tục nói:
“Giờ không phải đại ca đã trở lại sao, có đại ca, cha lo lắng cái gì?”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt giãn mày, chuyên tâm ăn cơm.
Hứa Thất An thì hỏi:
“Hôm nay triều đình tình huống thế nào?”
Hứa Tân Niên tìm từ một lát, chậm rãi nói:
“Vương đảng một nhà độc đại, Ngụy đảng hôm nay là tả đô ngự sử Lưu Hồng cai quản Đả Canh Nhân nha môn đứng đầu, đảng phái khác vẫn là bộ dáng cũ.
“Thủ phụ đại nhân vì củng cố thế cục, chưa thừa dịp vua mới đăng cơ, bài trừ dị kỷ quy mô lớn. Cũng may mắn hắn chưa làm như vậy, bằng không bây giờ là triều đình loạn hết cả lên, dân gian cũng loạn hết.
“Hơn nữa, Vĩnh Hưng đế tuy nể trọng thủ phụ đại nhân, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, thủ phụ đại nhân nếu bài trừ dị kỷ, Vĩnh Hưng đế sẽ không ngồi im.”
Hứa Thất An cười trêu chọc nói:
“Sao còn chưa gọi nhạc phụ?”
Hứa Tân Niên đánh trả: “Bởi vì đệ là người đứng đắn, không giống đại ca.”
Hai huynh đệ quay đầu liếc quýt xanh trước người Hứa Linh m, ăn ý ngưng hẳn đề tài này.
Hứa Thất An hỏi tiếp: “Về chuyện quyên tiền này, trong triều là phản ứng thế nào?”
“Xem như chọc vào nhiều người tức giận.” Hứa Tân Niên cười nhạo nói:
“Kẻ đồng ý ít ỏi, kẻ quan sát không ít. Kẻ dùng ngòi bút làm vũ khí chỗ nào cũng có.”
Hứa Nhị thúc bổ sung nói: “Nhị Lang bây giờ thành con chuột ngoài đường, mỗi người thấy đều mắng một tiếng.”
Hứa Tân Niên hừ lạnh một tiếng:
“Nếu chỉ là mắng thì thôi, có người còn muốn bỏ đá xuống giếng buộc tội đệ. Chuyện kêu gọi quyên tiền một khi không có kết quả, đệ kẻ đề nghị này sẽ bị tính sổ, phải chịu trách nhiệm.
“Đến lúc đó có thể sẽ bị điều ra ngoài.”
Thẩm thẩm phản ứng cực lớn, lập tức kêu lên:
“Vậy mẹ tình nguyện con từ quan không làm, cũng không cho rời kinh, bây giờ thế đạo loạn bao nhiêu, nghe nói khắp nơi đều là lưu dân cùng thổ phỉ.”
Đây là tệ đoan của độc chiếm thiên hạ, triều đình là của hoàng thất, tiền là của ta, hôm nay ta còn ở vị trí này, sáng mai có thể đã bị hoàng đế chém đầu, trông cậy vào ta tan hết gia sản lấp đầy quốc khố, người si nói mộng... Hứa Thất An chợt sinh ra cảm khái.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Có quy tắc chi tiết không?”
Hứa Tân Niên gật đầu:
“Tự nhiên có, quan viên phẩm cấp khác nhau, có tiêu chuẩn quyên tiền thấp nhất, sẽ căn cứ bổng lộc để quyết định. Như vậy có thể ngăn chặn trong quá trình chấp hành, quan viên làm việc mù quáng đòi tiền tài, kiếm lời túi tiền riêng từ trong đó.
“Ngoài ra, đệ còn đề nghị bệ hạ lập một tấm bia công đức, đặt Quốc Tử Giám cùng học đường các quận huyện, cho học sinh thiên hạ chiêm ngưỡng.
“Sau đó...”
Hắn nói liên tục một đống lớn, Hứa Thất An khoát tay:
“Đệ nói thẳng, ta phải làm như thế nào?”
Hứa Tân Niên nói: “Lúc muộn chút, chúng ta đi thư phòng bàn bạc.”
Chính sự tạm thời có một cái kết, Hứa Thất An nhìn cô nàng Nam Cương da ngăm ăn thùng uống vại, hỏi:
“Lệ Na, ngươi đối với Thất Tuyệt Cổ hiểu biết bao nhiêu?”
Lệ Na phồng má, gian nan nuốt xuống thức ăn:
“Thất Tuyệt Cổ là trượng phu của Thiên Cổ Bà Bà lưu lại, chính là Thiên Cổ Lão Nhân. Khi Thiên Cổ Lão Nhân rời khỏi cổ tộc, Thất Tuyệt Cổ còn chưa tế luyện hoàn thành, là Thiên Cổ Bà Bà thay hắn hoàn thành.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó Thiên Cổ Bà Bà liền mang Thất Tuyệt Cổ cho ta, bảo ta tới kinh thành tìm kiếm người có duyên.”