Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1341: Muội muội có thể có tâm tư xấu gì chứ (3)




Đám người Lý Diệu Chân chưa nói, nhìn không ra là cam chịu, hay là có ý tứ gì.

Hứa Thất An xấp xỉ xem hiểu thao tác của Hứa Linh Nguyệt, ho khan một tiếng, nói:

“Nếu quốc sư nhất định cần một lời thề, vậy ta...”

Lạc Ngọc Hành đột ngột xoay đầu lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết thứ ta muốn không phải cái này!”

Nàng đột nhiên day day mi tâm, thở dài: “Thôi.”

Liếc xéo Hứa Linh Nguyệt một cái, quốc sư hóa thành ánh sáng vàng rời đi.

Hứa Thất An lập tức nhìn về phía các con cá, Phiếu Phiếu dỗi nghiêng mặt đi; Hoài Khánh mặt không biểu cảm; Chung Ly cúi đầu không để ý tới hắn, Chử Thải Vi bĩu môi.

Lý Diệu Chân trợn mắt nhìn: “Nhìn cái gì, còn chưa cút!”

Sai rồi thì phải nhận, bị đánh phải chịu... Hứa Thất An nói thầm một câu, dẫn theo Hứa Linh Nguyệt rời khỏi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, khuôn mặt thanh lệ của Hứa Linh Nguyệt dần dần mất đi vẻ mặt, lộ ra một loại lạnh nhạt hiếm thấy.

Vừa rồi nhu nhược, điềm đạm đáng yêu, sợ hãi hết thảy không thấy nữa.

“Linh Nguyệt, làm phiền muội rồi, ta đưa muội trở về.”

Hứa Thất An nói.

Hứa Linh Nguyệt nhắm mắt, chậm rãi phun ra một hơi, lại khôi phục tư thái nhu nhược dễ mến, nhỏ giọng nói:

“Chưa thêm phiền cho đại ca chứ.”

“Không có, muội làm tốt lắm.”

Hứa Thất An dẫn nàng đi đến bên cửa sổ ngoài hành lang, ôm eo Hứa Linh Nguyệt, nhảy ra, cưỡi gió bay đi Hứa phủ.

Có khí cơ bao bọc, Hứa Linh Nguyệt không thấy lạnh, rúc vào trong lòng ấm áp của đại ca, thấp giọng nói:

“Đại ca thật sự làm khó muội, mới vừa rồi người ta cũng bị dọa khóc rồi.

“Cũng may mắn quốc sư biết nghĩ cho người khác, cuối cùng để ca rời khỏi.”

Đúng vậy đúng vậy, đại ca biết muội hoàn toàn không biết những thứ lục đục vớ vẩn này. Cuối cùng là quốc sư nghĩ thông, tự động từ bỏ, mà không phải bị muội ép thề chỉ còn lại có hình thức...

Hứa Thất An vừa cưỡi gió bay đi, vừa lải nhải ở trong lòng.

Nói tới, hắn đến cuối cùng mới nhìn rõ thao tác của Hứa Linh Nguyệt.

Sau khi lần đầu tiên “thoát thân” thất bại, nàng giữ im lặng, trên thực tế là đang quan sát mọi người.

Đợi Lạc Ngọc Hành cùng các con cá giao phong chấm dứt, nàng lại nhìn ra các con cá rụt rè, bị nắm chỗ yếu hại, vì thế chủ động ra đòn, lấy phương thức đảm bảo nói một đống lời hay, cho đám người Lý Diệu Chân bậc thang để xuống.

Đến nơi đây, các con cá liền tạm thời ổn định.

Kế tiếp chỉ còn Lạc Ngọc Hành.

Nàng ở trong giao phong sau đó, phát hiện Lạc Ngọc Hành cứng mềm không ăn, kiên trì muốn mình thề.

Vì thế có sách lược, cố ý chọc giận Lạc Ngọc Hành, trộm đổi khái niệm, mang “thề” chuyển biến làm một hình thức bị ép bất đắc dĩ.

Phải biết, lúc này, các con cá đã xuống bậc thang, lựa chọn thỏa hiệp. Cho nên, các nàng sẽ không vì “lời thề” hình thức lớn hơn thực tế này đau lòng muốn chết.

Trong lòng sinh ra khúc mắc là khó tránh khỏi, nhưng không đến mức không thể tiếp nhận.

Lạc Ngọc Hành chính là vì nhìn ra một điểm này, mới khinh thường hướng hắn đòi lời thề nữa.

Hứa Thất An triệu hồi đại muội muội tới, hai nguyên nhân, một là hắn cần một người ba phải, hơn nữa thân phận đủ an toàn, đến đánh vỡ cục diện bế tắc cho hắn. Hai là năng lực của Hứa Linh Nguyệt đáng giá tin cậy.

“Đại ca, quốc sư nghĩ hẳn hận muội muốn chết nhỉ?”

Hứa Linh Nguyệt thấp thỏm lo âu nói:

“Nàng sẽ bởi vì sự kiện này giận muội không?

“Nàng nếu là chờ lúc đại ca không ở kinh thành làm khó muội, muội nên làm cái gì bây giờ?

“Quốc sư thật đáng sợ, hôm nay còn ép đại ca thề, khiến đại ca khó xử.

“Không giống muội, chỉ biết đau lòng đại ca.”

Muội muội có thể có tâm tư xấu gì, đều là muội muội tốt đau lòng ca ca.

Về phần quốc sư, nàng có thể làm khó dễ muội hay không, ta không biết. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ bởi vì xấu hổ bùng nổ mà đuổi giết ta... Khuôn mặt Hứa Thất An u sầu đầy mặt.

Trình độ chết về mặt xã hội của quốc sư, màn cuối, hết cứu được rồi.

...

Đêm dần khuya, Lạc Ngọc Hành đứng ở trong tiểu viện thanh u, quan sát màn đêm nặng nề.

“Ài...”

Nàng buồn bã thở dài, giọng căm hận nói:

“Tháng sau, tháng sau nhất định ép ngươi làm lựa chọn mới được, mang nữ tử ái muội không rõ với ngươi cùng Mộ Nam Chi cùng nhau bán vào Giáo Phường Ti.”

Nàng yên lặng nổi nóng một lát, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, nói thầm:

“Ít nhất mục đích đã đạt tới, chỉ cái tính tình này của ta, không ép đến tuyệt lộ, chờ kỳ hạn bảy ngày trôi qua, quá nửa sẽ luôn rụt rè.”

Lúc này, vành tai nàng khẽ động, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ bóng tối, lạnh như băng nói:

“Ngươi không ở Ti Thiên Giám bầu bạn các tiểu tình nhân của ngươi, đến chỗ ta làm chi.”

“Bởi vì yêu giường của quốc sư mất rồi.”

Hứa Thất An từ trong cái bóng chui ra.

Lạc Ngọc Hành “xì” một tiếng, sắc mặt lạnh như băng: “Tối nay không song tu, mời Hứa đại nhân trở về đi.”

Dứt lời, xoay người trở về tĩnh thất.

Hứa Thất An cười khổ một tiếng, xuyên qua sân, tới cạnh cửa, đẩy đẩy cửa, bàn tay bị một luồng lực lượng bắn trở về.

“Vậy ta đi thật nha.”

Hắn hướng căn phòng hô một tiếng, xoay người bước đi.

Một nén nhang sau, đi mà quay lại, đẩy đẩy cửa, vẫn chưa thể đi vào.

“Thật sự không song tu nữa?”

Hứa Thất An gãi gãi đầu, ánh mắt ở chung quanh quét một vòng, rơi ở trên cửa sổ, giật mình.

Nháy mắt, cửa sổ “két” một tiếng, mở rồi lại đóng vào, Hứa bạch phiêu biến mất ở ngoài phòng.

Giờ Mão chưa tới, Vĩnh Hưng đế ở dưới sự hầu hạ của hoạn quan, rời giường thay quần áo, lúc này sắc trời tối đen, trong tẩm cung ánh nến sáng sủa.

Từ lúc đông cung (làm thái tử), hoạn quan Triệu Huyền Chấn đã ở phía sau Vĩnh Hưng đế hầu hạ, hôm nay theo chủ tử gà chó lên trời, ngồi xuống vị trí chưởng ấn thái giám.

“Lâm An đêm qua không về cung?”

Vĩnh Hưng đế dang hai tay, để mình biến thành một cái giá áo, tiện cho các hoạn quan mặc hoàng bào cho hắn.

“Nô tỳ bảo người ở cửa cung theo dõi, một khi Lâm An điện hạ về cung, liền lập tức báo lại, nay cũng chưa có tin tức, hẳn là còn ở Ti Thiên Giám chưa về.”

Triệu Huyền Chấn nói xong, thấy Vĩnh Hưng đế khẽ nhíu mày, lập tức bổ sung nói:

“Hoài Khánh điện hạ cũng chưa về.”

Lông mày Vĩnh Hưng đế lập tức giãn ra, chậm rãi gật đầu:

“Xem ra là nghỉ ở Ti Thiên Giám. Ừm, đêm qua gió lạnh thấu xương, hai vị điện hạ thân thể yếu ớt, quả thật không nên đi tới đi lui, dễ nhiễm phong hàn.”

Chủ tớ làm bạn mười mấy năm, Triệu Huyền Chấn vừa rồi rất dễ dàng đọc ra băn khoăn của bệ hạ, cho nên mới thêm một câu “Hoài Khánh điện hạ cũng không về cung” để bệ hạ an tâm.

Quả nhiên, vừa nghe Hoài Khánh cũng chưa về cung, bệ hạ an tâm, không lo lắng Lâm An điện hạ bị “bắt nạt”. Đám người Lý Diệu Chân chưa nói, nhìn không ra là cam chịu, hay là có ý tứ gì.

Hứa Thất An xấp xỉ xem hiểu thao tác của Hứa Linh Nguyệt, ho khan một tiếng, nói:

“Nếu quốc sư nhất định cần một lời thề, vậy ta...”

Lạc Ngọc Hành đột ngột xoay đầu lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết thứ ta muốn không phải cái này!”

Nàng đột nhiên day day mi tâm, thở dài: “Thôi.”

Liếc xéo Hứa Linh Nguyệt một cái, quốc sư hóa thành ánh sáng vàng rời đi.

Hứa Thất An lập tức nhìn về phía các con cá, Phiếu Phiếu dỗi nghiêng mặt đi; Hoài Khánh mặt không biểu cảm; Chung Ly cúi đầu không để ý tới hắn, Chử Thải Vi bĩu môi.

Lý Diệu Chân trợn mắt nhìn: “Nhìn cái gì, còn chưa cút!”

Sai rồi thì phải nhận, bị đánh phải chịu... Hứa Thất An nói thầm một câu, dẫn theo Hứa Linh Nguyệt rời khỏi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, khuôn mặt thanh lệ của Hứa Linh Nguyệt dần dần mất đi vẻ mặt, lộ ra một loại lạnh nhạt hiếm thấy.

Vừa rồi nhu nhược, điềm đạm đáng yêu, sợ hãi hết thảy không thấy nữa.

“Linh Nguyệt, làm phiền muội rồi, ta đưa muội trở về.”

Hứa Thất An nói.

Hứa Linh Nguyệt nhắm mắt, chậm rãi phun ra một hơi, lại khôi phục tư thái nhu nhược dễ mến, nhỏ giọng nói:

“Chưa thêm phiền cho đại ca chứ.”

“Không có, muội làm tốt lắm.”

Hứa Thất An dẫn nàng đi đến bên cửa sổ ngoài hành lang, ôm eo Hứa Linh Nguyệt, nhảy ra, cưỡi gió bay đi Hứa phủ.

Có khí cơ bao bọc, Hứa Linh Nguyệt không thấy lạnh, rúc vào trong lòng ấm áp của đại ca, thấp giọng nói:

“Đại ca thật sự làm khó muội, mới vừa rồi người ta cũng bị dọa khóc rồi.

“Cũng may mắn quốc sư biết nghĩ cho người khác, cuối cùng để ca rời khỏi.”

Đúng vậy đúng vậy, đại ca biết muội hoàn toàn không biết những thứ lục đục vớ vẩn này. Cuối cùng là quốc sư nghĩ thông, tự động từ bỏ, mà không phải bị muội ép thề chỉ còn lại có hình thức...

Hứa Thất An vừa cưỡi gió bay đi, vừa lải nhải ở trong lòng.

Nói tới, hắn đến cuối cùng mới nhìn rõ thao tác của Hứa Linh Nguyệt.

Sau khi lần đầu tiên “thoát thân” thất bại, nàng giữ im lặng, trên thực tế là đang quan sát mọi người.

Đợi Lạc Ngọc Hành cùng các con cá giao phong chấm dứt, nàng lại nhìn ra các con cá rụt rè, bị nắm chỗ yếu hại, vì thế chủ động ra đòn, lấy phương thức đảm bảo nói một đống lời hay, cho đám người Lý Diệu Chân bậc thang để xuống.

Đến nơi đây, các con cá liền tạm thời ổn định.

Kế tiếp chỉ còn Lạc Ngọc Hành.

Nàng ở trong giao phong sau đó, phát hiện Lạc Ngọc Hành cứng mềm không ăn, kiên trì muốn mình thề.

Vì thế có sách lược, cố ý chọc giận Lạc Ngọc Hành, trộm đổi khái niệm, mang “thề” chuyển biến làm một hình thức bị ép bất đắc dĩ.

Phải biết, lúc này, các con cá đã xuống bậc thang, lựa chọn thỏa hiệp. Cho nên, các nàng sẽ không vì “lời thề” hình thức lớn hơn thực tế này đau lòng muốn chết.

Trong lòng sinh ra khúc mắc là khó tránh khỏi, nhưng không đến mức không thể tiếp nhận.

Lạc Ngọc Hành chính là vì nhìn ra một điểm này, mới khinh thường hướng hắn đòi lời thề nữa.

Hứa Thất An triệu hồi đại muội muội tới, hai nguyên nhân, một là hắn cần một người ba phải, hơn nữa thân phận đủ an toàn, đến đánh vỡ cục diện bế tắc cho hắn. Hai là năng lực của Hứa Linh Nguyệt đáng giá tin cậy.

“Đại ca, quốc sư nghĩ hẳn hận muội muốn chết nhỉ?”

Hứa Linh Nguyệt thấp thỏm lo âu nói:

“Nàng sẽ bởi vì sự kiện này giận muội không?

“Nàng nếu là chờ lúc đại ca không ở kinh thành làm khó muội, muội nên làm cái gì bây giờ?

“Quốc sư thật đáng sợ, hôm nay còn ép đại ca thề, khiến đại ca khó xử.

“Không giống muội, chỉ biết đau lòng đại ca.”

Muội muội có thể có tâm tư xấu gì, đều là muội muội tốt đau lòng ca ca.

Về phần quốc sư, nàng có thể làm khó dễ muội hay không, ta không biết. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ bởi vì xấu hổ bùng nổ mà đuổi giết ta... Khuôn mặt Hứa Thất An u sầu đầy mặt.

Trình độ chết về mặt xã hội của quốc sư, màn cuối, hết cứu được rồi.

...

Đêm dần khuya, Lạc Ngọc Hành đứng ở trong tiểu viện thanh u, quan sát màn đêm nặng nề.

“Ài...”

Nàng buồn bã thở dài, giọng căm hận nói:

“Tháng sau, tháng sau nhất định ép ngươi làm lựa chọn mới được, mang nữ tử ái muội không rõ với ngươi cùng Mộ Nam Chi cùng nhau bán vào Giáo Phường Ti.”

Nàng yên lặng nổi nóng một lát, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, nói thầm:

“Ít nhất mục đích đã đạt tới, chỉ cái tính tình này của ta, không ép đến tuyệt lộ, chờ kỳ hạn bảy ngày trôi qua, quá nửa sẽ luôn rụt rè.”

Lúc này, vành tai nàng khẽ động, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ bóng tối, lạnh như băng nói:

“Ngươi không ở Ti Thiên Giám bầu bạn các tiểu tình nhân của ngươi, đến chỗ ta làm chi.”

“Bởi vì yêu giường của quốc sư mất rồi.”

Hứa Thất An từ trong cái bóng chui ra.

Lạc Ngọc Hành “xì” một tiếng, sắc mặt lạnh như băng: “Tối nay không song tu, mời Hứa đại nhân trở về đi.”

Dứt lời, xoay người trở về tĩnh thất.

Hứa Thất An cười khổ một tiếng, xuyên qua sân, tới cạnh cửa, đẩy đẩy cửa, bàn tay bị một luồng lực lượng bắn trở về.

“Vậy ta đi thật nha.”

Hắn hướng căn phòng hô một tiếng, xoay người bước đi.

Một nén nhang sau, đi mà quay lại, đẩy đẩy cửa, vẫn chưa thể đi vào.

“Thật sự không song tu nữa?”

Hứa Thất An gãi gãi đầu, ánh mắt ở chung quanh quét một vòng, rơi ở trên cửa sổ, giật mình.

Nháy mắt, cửa sổ “két” một tiếng, mở rồi lại đóng vào, Hứa bạch phiêu biến mất ở ngoài phòng.

Giờ Mão chưa tới, Vĩnh Hưng đế ở dưới sự hầu hạ của hoạn quan, rời giường thay quần áo, lúc này sắc trời tối đen, trong tẩm cung ánh nến sáng sủa.

Từ lúc đông cung (làm thái tử), hoạn quan Triệu Huyền Chấn đã ở phía sau Vĩnh Hưng đế hầu hạ, hôm nay theo chủ tử gà chó lên trời, ngồi xuống vị trí chưởng ấn thái giám.

“Lâm An đêm qua không về cung?”

Vĩnh Hưng đế dang hai tay, để mình biến thành một cái giá áo, tiện cho các hoạn quan mặc hoàng bào cho hắn.

“Nô tỳ bảo người ở cửa cung theo dõi, một khi Lâm An điện hạ về cung, liền lập tức báo lại, nay cũng chưa có tin tức, hẳn là còn ở Ti Thiên Giám chưa về.”

Triệu Huyền Chấn nói xong, thấy Vĩnh Hưng đế khẽ nhíu mày, lập tức bổ sung nói:

“Hoài Khánh điện hạ cũng chưa về.”

Lông mày Vĩnh Hưng đế lập tức giãn ra, chậm rãi gật đầu:

“Xem ra là nghỉ ở Ti Thiên Giám. Ừm, đêm qua gió lạnh thấu xương, hai vị điện hạ thân thể yếu ớt, quả thật không nên đi tới đi lui, dễ nhiễm phong hàn.”

Chủ tớ làm bạn mười mấy năm, Triệu Huyền Chấn vừa rồi rất dễ dàng đọc ra băn khoăn của bệ hạ, cho nên mới thêm một câu “Hoài Khánh điện hạ cũng không về cung” để bệ hạ an tâm.

Quả nhiên, vừa nghe Hoài Khánh cũng chưa về cung, bệ hạ an tâm, không lo lắng Lâm An điện hạ bị “bắt nạt”.