Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1333: Công chúa (1)




Thánh tử thu hồi ánh mắt, ra vẻ thoải mái nhìn về phía ba người bọn Lý Diệu Chân, lại phát hiện bọn họ sắc mặt cổ quái, như đang đánh giả kẻ ngốc.

“Các ngươi...”

Trong lòng thánh tử trầm xuống.

Lý Diệu Chân lặng lẽ nói: “Quên nói cho ngươi một sự kiện.”

Sở Nguyên Chẩn thở dài một tiếng: “Hứa Thất An, cũng là người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư.”

Ở lúc sắc mặt Lý Linh Tố lập tức tái nhợt, Hằng Viễn đại sư bổ thêm một đao:

“Hắn còn biết ngươi cũng là người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, chúng ta đều biết số 7 cùng Lý đạo trưởng quan hệ không phải là cạn, nghi là đồng môn.”

Thân thể Lý Linh Tố nhoáng lên, như là chịu không nổi đả kích lớn như vậy, lảo đảo lui về phía sau, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi trượt chân.

Hắn biết ta cũng là thành viên Thiên Địa hội, mà chính hắn cũng vậy, lại không nói rõ, nhìn ta tiền bối dài tiền bối ngắn cung kính đối với hắn...

Lý Linh Tố nhớ lại từng chi tiết hai người kết bạn du lịch...

Lý Diệu Chân giọng điệu rất vui vẻ nói: “A, chúng ta còn muốn đi gặp Chung Ly, qua đó trước.”

Rốt cuộc không phải ta xấu hổ nhất... Sở Nguyên Chẩn cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”

Hai người dọc theo hành lang tối tăm đi xa, Hằng Viễn đại sư thấy thánh tử không ham sống nữa, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, nói:

“A Di Đà Phật, Lý đạo hữu...”

Lý Linh Tố hai mắt vô thần ngắt lời: “Đại sư, để ta yên tĩnh chút.”

Hằng Viễn đại sư bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo bóng lưng hai vị đồng bạn rời đi.

Thánh tử tự bế một lúc, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng thở dài:

“Các hạ thoạt nhìn, bị Hứa Thất An độc hại rất sâu nha.”

Giọng Lý Linh Tố vô hỉ vô bi: “Đáng tiếc ta không phải đối thủ của hắn.”

Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói: “Các hạ nói ra tiếng lòng ta.”

Ánh mắt Lý Linh Tố khôi phục vài phần linh động: “Đạo hữu lời ấy ý gì?”

“Việc này kể ra thì dài...”

...

Đài bát quái.

Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà hoàn toàn chìm vào đường chân trời.

Hứa Thất An bình ổn khí cơ cuồng bạo, đánh giá bản thân, vui sướng phát hiện sau khi đốc mạch thông, tỷ lệ khí cơ điều động của hắn đạt tới tám phần.

Trước khi song tu với Lạc Ngọc Hành, tám phần khí cơ tương đương với tam phẩm võ phu yếu nhất yếu nhất.

Sau khi song tu, tám phần khí cơ của hắn bây giờ, tương đương với mới vào tam phẩm võ phu.

Nói cách khác, tu vi Hứa Thất An bây giờ, đã vượt qua cấp bậc tam phẩm sơ kỳ, trung kỳ chưa tới.

Đương nhiên, lực lượng thân thể vẫn bị phong ấn, nếu so đấu cận chiến với tam phẩm võ phu, hắn khẳng định là không bằng.

“Bây giờ lại đối địch Độ Nan Kim Cương, ta cho dù đánh không thắng, cũng sẽ không chật vật như vậy. Hắn cũng không thể bắt ta, giết chết ta.

“Kế tiếp hành tẩu giang hồ, ta không cần giấu đầu lộ đuôi như vậy nữa.”

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Lâm An mang theo hai thiếp thân cung nữ, tới ngoài ngự thư phòng.

Các cung nữ tự giác đứng ở dưới bậc thang ngoài cửa, nhìn điện hạ đi lên từng bậc, ở dưới hoạn quan trực ngoài ngự thư phòng dẫn dắt bước vào phòng.

Trong ngự thư phòng ánh nến sáng ngời, bố trí xa hoa, Vĩnh Hưng đế ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng phê duyệt tấu chương.

“Hoàng đế ca ca, gọi muội đến có chuyện gì?”

Lâm An nhẹ nhàng nói.

Vĩnh Hưng đế vội vàng buông tấu sớ, đi lên đón, cười nói:

“Muội tử tốt, trẫm muốn kính nhờ muội một sự kiện.”

Lâm An cùng Vĩnh Hưng đế từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với tính cách hắn rõ như lòng bàn tay.

Thấy tư thái ân cần này của hắn, hơn nữa lại chọn ở lúc này, liền biết là có việc gấp muốn nhờ.

Trước kia lúc hắn còn là thái tử, có việc yêu cầu phụ hoàng, lại không tiện tự mình ra mặt, sẽ kính nhờ nàng ra mặt đi tìm phụ hoàng.

Dù sao nàng nhị công chúa này, là được cưng chiều nhất trong hoàng tử hoàng nữ.

“Hoàng đế ca ca, có chuyện nói thẳng.”

Lâm An nhìn quanh một phen, ngự thư phòng không có ghế ngồi, trừ hoàng đế ban cho ngồi, nếu không bất luận kẻ nào ở nơi này cũng phải đứng.

Vĩnh Hưng đế đi đến trước mặt em gái ruột, đưa ra một cái gợi ý:

“Muội biết như thế nào mới có thể giải quyết kế sách kêu gọi quyên tiền hay không?”

Lâm An có chút bất ngờ, không ngờ hoàng đế ca ca triệu nàng đến, là muốn để nàng bày mưu tính kế.

Lâm An nhất thời có loại vui sướng được “ban thưởng”, may mắn buổi chiều đi tìm Hoài Khánh, lập tức nói:

“Cần một người có đủ thanh danh để kêu gọi, thái tử ca ca mới lên ngôi, uy vọng không đủ, khó tránh khỏi không áp được quần thần.”

Vĩnh Hưng đế ngược lại sửng sốt một phen, không ngờ trí tuệ của em gái ruột bất tri bất giác đột nhiên tăng mạnh.

Liền theo đề tài hỏi: “Vậy Lâm An cảm thấy, thanh danh của ai đủ?”

Lâm An thuật lại lời của Hoài Khánh thối:

“Đương triều có uy vọng có thể khiến quần thần cam tâm tình nguyện quyên tiền, chỉ có Giám chính cùng Hứa Thất An..

“Giám chính là người thật sự có danh vọng, mà Hứa Thất An càng nhiều là hung danh, không ai dám trêu chọc hắn.”

Đối với một võ phu đỉnh phong chém quốc công, giết hoàng đế, xương cốt người đọc sách cứng rắn nữa, cũng sẽ không ngốc đến mức đối đầu với hắn.

“Lâm An khi nào tuệ nhãn như đuốc như vậy?”

Vĩnh Hưng đế bất ngờ tán thưởng một câu, nói tiếp:

“Trẫm muốn kính nhờ muội làm thuyết khách, bảo Hứa Thất An ra mặt hỗ trợ. Ài, muội cũng biết ta vừa đăng cơ không lâu, cánh chim chưa cứng cáp. Hôm nay triều đình loạn trong giặc ngoài, lại gặp thiên tai, cần gấp bạc cứu trợ thiên tai.”

Thì ra là việc này... Lâm An hiếm thấy lộ ra nụ cười khổ, mặt trứng ngỗng mượt mà lộ ra sự mất mát:

“Hắn không ở kinh thành, cũng, cũng chưa bao giờ liên lạc muội.”

Lúc nói ra câu này, nàng có chút khó chịu, tựa như bị người ta buộc thừa nhận địa vị mình ở trong lòng cẩu nô tài không đủ.

Vĩnh Hưng đế không để ý nàng mất mát, hắn chỉ chờ lúc này, vội nói:

“Không, Lâm An muội không biết, hắn đã trở lại, nhất định là hắn đã trở lại. Toàn bộ Đại Phụng, trừ hắn, không có võ phu siêu phàm cảnh nào sẽ xuất hiện ở Ti Thiên Giám.”

Lâm An bỗng nhiên mở to hai mắt, hơi thở rõ ràng dồn dập một phen, sau đó là nổi lên kinh hỉ cùng kích động thật lớn, bắt lấy cánh tay Vĩnh Hưng đế:

“Thật sao, hắn thật sự đã trở lại?”

Vĩnh Hưng đế gật đầu: “Lúc hoàng hôn Ti Thiên Giám có khí cơ dao động siêu phàm cảnh, quá nửa là hắn, trẫm đã phái người đi hỏi.”

...

Giám chính phất phất tay, dưới thân Độ Tình La Hán sáng lên trận văn truyền tống, thanh quang từ đuôi đến đầu mang lão nuốt chửng, trong nháy mắt biến mất ở đài bát quái.

Sau khi mang Độ Tình La Hán trấn ở lòng đất, khuôn mặ già che kín nếp nhăn của Giám chính lộ ra một chút ý cười:

“Tu vi tiến triển không tệ.”

Giám chính ngươi đây là trong lời có lời nha... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một tiếng, nhìn Lạc Ngọc Hành khuôn mặt ẩn tình, nhìn như ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào, thực ra là bị điên.

Hắn ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt, nói:

“Ngài bảo quốc sư chuyển lời ta, tất cả biến số đều ở mùa đông năm nay, đây là ý gì?”

Giám chính nghe vậy, bưng lên chén rượu uống một ngụm, chậm rãi nói:

“Giang sơn Đại Phụng đổi chủ hay không, nắm xương già này của ta có thể sống thêm năm trăm năm hay không, cùng với ngươi người may mắn thân mang một nửa quốc vận này có thể tuẫn quốc không, chỉ xem mùa đông này.” Thánh tử thu hồi ánh mắt, ra vẻ thoải mái nhìn về phía ba người bọn Lý Diệu Chân, lại phát hiện bọn họ sắc mặt cổ quái, như đang đánh giả kẻ ngốc.

“Các ngươi...”

Trong lòng thánh tử trầm xuống.

Lý Diệu Chân lặng lẽ nói: “Quên nói cho ngươi một sự kiện.”

Sở Nguyên Chẩn thở dài một tiếng: “Hứa Thất An, cũng là người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư.”

Ở lúc sắc mặt Lý Linh Tố lập tức tái nhợt, Hằng Viễn đại sư bổ thêm một đao:

“Hắn còn biết ngươi cũng là người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, chúng ta đều biết số 7 cùng Lý đạo trưởng quan hệ không phải là cạn, nghi là đồng môn.”

Thân thể Lý Linh Tố nhoáng lên, như là chịu không nổi đả kích lớn như vậy, lảo đảo lui về phía sau, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi trượt chân.

Hắn biết ta cũng là thành viên Thiên Địa hội, mà chính hắn cũng vậy, lại không nói rõ, nhìn ta tiền bối dài tiền bối ngắn cung kính đối với hắn...

Lý Linh Tố nhớ lại từng chi tiết hai người kết bạn du lịch...

Lý Diệu Chân giọng điệu rất vui vẻ nói: “A, chúng ta còn muốn đi gặp Chung Ly, qua đó trước.”

Rốt cuộc không phải ta xấu hổ nhất... Sở Nguyên Chẩn cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”

Hai người dọc theo hành lang tối tăm đi xa, Hằng Viễn đại sư thấy thánh tử không ham sống nữa, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, nói:

“A Di Đà Phật, Lý đạo hữu...”

Lý Linh Tố hai mắt vô thần ngắt lời: “Đại sư, để ta yên tĩnh chút.”

Hằng Viễn đại sư bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo bóng lưng hai vị đồng bạn rời đi.

Thánh tử tự bế một lúc, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng thở dài:

“Các hạ thoạt nhìn, bị Hứa Thất An độc hại rất sâu nha.”

Giọng Lý Linh Tố vô hỉ vô bi: “Đáng tiếc ta không phải đối thủ của hắn.”

Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói: “Các hạ nói ra tiếng lòng ta.”

Ánh mắt Lý Linh Tố khôi phục vài phần linh động: “Đạo hữu lời ấy ý gì?”

“Việc này kể ra thì dài...”

...

Đài bát quái.

Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà hoàn toàn chìm vào đường chân trời.

Hứa Thất An bình ổn khí cơ cuồng bạo, đánh giá bản thân, vui sướng phát hiện sau khi đốc mạch thông, tỷ lệ khí cơ điều động của hắn đạt tới tám phần.

Trước khi song tu với Lạc Ngọc Hành, tám phần khí cơ tương đương với tam phẩm võ phu yếu nhất yếu nhất.

Sau khi song tu, tám phần khí cơ của hắn bây giờ, tương đương với mới vào tam phẩm võ phu.

Nói cách khác, tu vi Hứa Thất An bây giờ, đã vượt qua cấp bậc tam phẩm sơ kỳ, trung kỳ chưa tới.

Đương nhiên, lực lượng thân thể vẫn bị phong ấn, nếu so đấu cận chiến với tam phẩm võ phu, hắn khẳng định là không bằng.

“Bây giờ lại đối địch Độ Nan Kim Cương, ta cho dù đánh không thắng, cũng sẽ không chật vật như vậy. Hắn cũng không thể bắt ta, giết chết ta.

“Kế tiếp hành tẩu giang hồ, ta không cần giấu đầu lộ đuôi như vậy nữa.”

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Lâm An mang theo hai thiếp thân cung nữ, tới ngoài ngự thư phòng.

Các cung nữ tự giác đứng ở dưới bậc thang ngoài cửa, nhìn điện hạ đi lên từng bậc, ở dưới hoạn quan trực ngoài ngự thư phòng dẫn dắt bước vào phòng.

Trong ngự thư phòng ánh nến sáng ngời, bố trí xa hoa, Vĩnh Hưng đế ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng phê duyệt tấu chương.

“Hoàng đế ca ca, gọi muội đến có chuyện gì?”

Lâm An nhẹ nhàng nói.

Vĩnh Hưng đế vội vàng buông tấu sớ, đi lên đón, cười nói:

“Muội tử tốt, trẫm muốn kính nhờ muội một sự kiện.”

Lâm An cùng Vĩnh Hưng đế từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với tính cách hắn rõ như lòng bàn tay.

Thấy tư thái ân cần này của hắn, hơn nữa lại chọn ở lúc này, liền biết là có việc gấp muốn nhờ.

Trước kia lúc hắn còn là thái tử, có việc yêu cầu phụ hoàng, lại không tiện tự mình ra mặt, sẽ kính nhờ nàng ra mặt đi tìm phụ hoàng.

Dù sao nàng nhị công chúa này, là được cưng chiều nhất trong hoàng tử hoàng nữ.

“Hoàng đế ca ca, có chuyện nói thẳng.”

Lâm An nhìn quanh một phen, ngự thư phòng không có ghế ngồi, trừ hoàng đế ban cho ngồi, nếu không bất luận kẻ nào ở nơi này cũng phải đứng.

Vĩnh Hưng đế đi đến trước mặt em gái ruột, đưa ra một cái gợi ý:

“Muội biết như thế nào mới có thể giải quyết kế sách kêu gọi quyên tiền hay không?”

Lâm An có chút bất ngờ, không ngờ hoàng đế ca ca triệu nàng đến, là muốn để nàng bày mưu tính kế.

Lâm An nhất thời có loại vui sướng được “ban thưởng”, may mắn buổi chiều đi tìm Hoài Khánh, lập tức nói:

“Cần một người có đủ thanh danh để kêu gọi, thái tử ca ca mới lên ngôi, uy vọng không đủ, khó tránh khỏi không áp được quần thần.”

Vĩnh Hưng đế ngược lại sửng sốt một phen, không ngờ trí tuệ của em gái ruột bất tri bất giác đột nhiên tăng mạnh.

Liền theo đề tài hỏi: “Vậy Lâm An cảm thấy, thanh danh của ai đủ?”

Lâm An thuật lại lời của Hoài Khánh thối:

“Đương triều có uy vọng có thể khiến quần thần cam tâm tình nguyện quyên tiền, chỉ có Giám chính cùng Hứa Thất An..

“Giám chính là người thật sự có danh vọng, mà Hứa Thất An càng nhiều là hung danh, không ai dám trêu chọc hắn.”

Đối với một võ phu đỉnh phong chém quốc công, giết hoàng đế, xương cốt người đọc sách cứng rắn nữa, cũng sẽ không ngốc đến mức đối đầu với hắn.

“Lâm An khi nào tuệ nhãn như đuốc như vậy?”

Vĩnh Hưng đế bất ngờ tán thưởng một câu, nói tiếp:

“Trẫm muốn kính nhờ muội làm thuyết khách, bảo Hứa Thất An ra mặt hỗ trợ. Ài, muội cũng biết ta vừa đăng cơ không lâu, cánh chim chưa cứng cáp. Hôm nay triều đình loạn trong giặc ngoài, lại gặp thiên tai, cần gấp bạc cứu trợ thiên tai.”

Thì ra là việc này... Lâm An hiếm thấy lộ ra nụ cười khổ, mặt trứng ngỗng mượt mà lộ ra sự mất mát:

“Hắn không ở kinh thành, cũng, cũng chưa bao giờ liên lạc muội.”

Lúc nói ra câu này, nàng có chút khó chịu, tựa như bị người ta buộc thừa nhận địa vị mình ở trong lòng cẩu nô tài không đủ.

Vĩnh Hưng đế không để ý nàng mất mát, hắn chỉ chờ lúc này, vội nói:

“Không, Lâm An muội không biết, hắn đã trở lại, nhất định là hắn đã trở lại. Toàn bộ Đại Phụng, trừ hắn, không có võ phu siêu phàm cảnh nào sẽ xuất hiện ở Ti Thiên Giám.”

Lâm An bỗng nhiên mở to hai mắt, hơi thở rõ ràng dồn dập một phen, sau đó là nổi lên kinh hỉ cùng kích động thật lớn, bắt lấy cánh tay Vĩnh Hưng đế:

“Thật sao, hắn thật sự đã trở lại?”

Vĩnh Hưng đế gật đầu: “Lúc hoàng hôn Ti Thiên Giám có khí cơ dao động siêu phàm cảnh, quá nửa là hắn, trẫm đã phái người đi hỏi.”

...

Giám chính phất phất tay, dưới thân Độ Tình La Hán sáng lên trận văn truyền tống, thanh quang từ đuôi đến đầu mang lão nuốt chửng, trong nháy mắt biến mất ở đài bát quái.

Sau khi mang Độ Tình La Hán trấn ở lòng đất, khuôn mặ già che kín nếp nhăn của Giám chính lộ ra một chút ý cười:

“Tu vi tiến triển không tệ.”

Giám chính ngươi đây là trong lời có lời nha... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một tiếng, nhìn Lạc Ngọc Hành khuôn mặt ẩn tình, nhìn như ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào, thực ra là bị điên.

Hắn ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt, nói:

“Ngài bảo quốc sư chuyển lời ta, tất cả biến số đều ở mùa đông năm nay, đây là ý gì?”

Giám chính nghe vậy, bưng lên chén rượu uống một ngụm, chậm rãi nói:

“Giang sơn Đại Phụng đổi chủ hay không, nắm xương già này của ta có thể sống thêm năm trăm năm hay không, cùng với ngươi người may mắn thân mang một nửa quốc vận này có thể tuẫn quốc không, chỉ xem mùa đông này.”