Ặc, cái này, nếu không cùng nhau lưu lại đi... Hứa Thất An thế khó xử.
Con cáo nhỏ màu trắng có chút sợ, nhìn nhìn Lạc Ngọc Hành chạy chậm đến bên chân Mộ Nam Chi, nhỏ giọng nói:
“Dì, chúng ta đi thôi, cô ấy đẹp quá...”
Hơn nữa khí tràng cường hãn, nhìn qua đã không dễ chọc. con cáo nhỏ màu trắng đối với cường giả có trực giác sâu sắc.
Dì lại khó coi, cũng không có tu vi, khẳng định đấu không lại nữ nhân này.
Nghe vậy, Mộ Nam Chi “A” một tiếng, giơ lên cổ tay phải, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, cùng với chuỗi Phật châu kia.
Nàng thị uy liếc Lạc Ngọc Hành một cái, chậm rãi mang Phật châu tháo xuống.
Chỉ nháy mắt, dung mạo và khí chất của nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mắt của nàng tròn mà quyến rũ, như hồ nước nông chứa đá quý lấp lánh, trong suốt mà động lòng người.
Môi của nàng no đủ hồng nhuận, khóe miệng tinh xảo như khắc, tựa như anh đào mê người nhất, dụ dỗ nam nhân đi âu yếm.
Nàng kiêu ngạo giống nữ vương, mang theo tư thái nhìn xuống tất cả, nhưng sẽ không có ai cảm thấy nàng cuồng vọng, bởi vì vẻ đẹp của nàng có được tư cách ngạo nghễ với tất cả.
Nàng đẹp thì đẹp đi, khí chất phong tư lại càng hơn một bậc, như cung nữ tiên gia trên bức hoạ cuộn tròn.
“Họ Hứa, ai đi?” Mộ Nam Chi ngạo kiều nâng cằm lên.
“...” Lý Linh Tố như một pho tượng, linh hồn từ trong ra ngoại bị chấn động to lớn, khi nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, hắn cho rằng mình đã gặp được nữ tử mê người nhất thế gian.
Bây giờ, hắn cảm thấy mình đã gặp nữ tử đẹp nhất thế gian.
Không ai có thể đẹp hơn nàng nữa... Trong lòng thánh tử Thiên tông dần sinh ra suy nghĩ này.
Hứa cùng Từ phát âm rất giống, Lý Linh Tố hoàn toàn đắm chìm ở trong sắc đẹp của Mộ Nam Chi, chưa chú ý tới chi tiết này.
“Đây là chân dung của nàng? Đây là diện mạo thật của Từ phu nhân? Đúng, Từ Khiêm có thể dịch dung, ta vì sao có thể khẳng định bộ dáng tư sắc bình thường chính là chân dung của nàng?
Ta thật khờ, thật sự, bên người có mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, ta lại chưa từng nhìn thẳng...”
Khó chịu nhất là, nàng lại là phu nhân của Từ Khiêm.
Giờ khắc này, Lý Linh Tố sinh ra hoài nghi đối với sức quyến rũ của mình, tự tin trước kia thành lập ở trên cơ sở Từ phu nhân tư sắc bình thường, không còn sót lại chút gì.
Ta trước kia thế mà lại cảm thấy Từ phu nhân đối với ta có hảo cảm đặc thù, ta thế mà vừa bất đắc dĩ vừa bất mãn nhẫn nại... Khuôn mặt thánh tử xấu hổ nóng hầm hập, bỗng nhiên phát hiện, kẻ đáng buồn cười thì ra là bản thân ta.
Hứa Thất An sửng sốt vài giây, lấy nghị lực thật lớn, dời đôi mắt của mình đi, bắt lấy cổ tay Mộ Nam Chi, nhanh chóng mang vòng tay bồ đề đeo trở về.
“Đừng càn quấy, đại địch bên ngoài, ngươi như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Hắn trầm giọng nói.
Tuy nói Vọng Khí Thuật có hạn chế khoảng cách, nếu không ở gần, nhìn không thấy vương phi khí tượng rực rỡ ngàn vạn. Nhưng vòng tay là nhất định phải đeo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nháy mắt vòng tay đeo trở về, Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Nam Chi thở dài nói: “Vậy ngươi bảo cô ta đi.”
Nàng như là con mèo cái nhỏ bảo vệ con.
Hứa Thất An đang muốn nói chuyện, lại thấy thánh tử Thiên tông sức quyến rũ vô song xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn, như là đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.
Lý Linh Tố đề nghị, cho hắn dẫn dắt tương đối không tệ.
Tuy ta cùng Lạc Ngọc Hành song tu, là lấy danh nghĩa giao dịch, nhưng qua tìm hiểu, quốc sư rất coi trọng đối với song tu, một khi quyết định song tu, đó là đi hướng về phía mục tiêu “phát triển trở thành đạo lữ”.
Nàng đối với ta nếu không có hảo cảm, sẽ tuyệt không song tu với ta. Nhưng cách tình yêu lại kém một bước, lúc này nếu ta không hướng về nàng, chỉ sợ sẽ mài mòn đi phần hảo cảm đó của nàng.
Đạo lý tương tự, Mộ Nam Chi cũng thế.
Nhưng ta căn bản không cần quyết định chọn một trong hai, ta có thể lợi dụng tính cách của nàng.
“Quốc sư độ kiếp sắp tới, lần trước nàng giúp ta ra tay đối phó đạo thủ Địa tông, kéo dài thời gian, ta mới giết được Nguyên Cảnh. Nhưng nàng bởi vậy bị tà vật sa đọa của Địa tông ảnh hưởng, không áp chế được nữa.”
Hứa Thất An trầm giọng nói: “Nàng không còn thời gian.”
Quả nhiên, Mộ Nam Chi bản chất thiện lương nhất thời nghẹn lời, sắc mặt xanh trắng luân phiên, một mặt không đành lòng khuê mật chết bởi thiên kiếp, một mặt lại không muốn Hứa Thất An song tu cùng khuê mật.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chỉ biết ức hiếp ta.”
Lúc này, Lạc Ngọc Hành nhìn về phía Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Ngươi ra ngoài, ta nói chuyện với cô ấy.”
Hứa Thất An thì nhìn về phía Mộ Nam Chi, thấy nàng không phản bác, yên lặng rời khỏi phòng trà.
Bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, hắn liếc một cái, thấy Lý Linh Tố đứng ở dưới mái hiên, nghênh đón gió lạnh, nhìn ra phương xa, lặng lẽ không nói.
Không biết sao, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một câu ca:
“Một người anh đang khóc, dù sao không có ai để ý, để nước mắt rơi hết, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn...”
Hắn chậm rãi tới gần, thở dài nói: “Ài, thực hâm mộ ngươi, vĩnh viễn có thể mang quan hệ giữa nữ nhân xử lý hài hòa.”
Lý Linh Tố chậm rãi xoay lại, nặn ra một nụ cười khó coi: “Tiền bối, ngươi trước kia có phải thường xuyên cười ta hay không.”
“Sao có thể chứ.” Hứa Thất An lắc đầu.
Trong lòng Lý Linh Tố vừa tốt lên chút, Hứa Thất An lại bổ sung nói: “Ta từ trước tới giờ không mang tiêu chuẩn của ngươi để vào mắt.”
Đi tìm chết đi, ngươi tên cặn bã này! Khuôn mặt Lý Linh Tố cứng ngắc, hít sâu một hơi, hắn hỏi ra chuyện tò mò trong lòng:
“Thân phận thật sự của Từ phu nhân là...”
Hắn không tin tuyệt sắc mỹ nhân như thế, sẽ lặng lẽ vô danh.
Hứa Thất An thẳng thắn: “Từng nghe nói Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân chưa.”
Lý Linh Tố chấn động cả người, sắc mặt giống như tái nhợt đi vài phần: “Nàng, chẳng lẽ nàng...”
“Chính là nàng.” Hứa Thất An cho câu trả lời khẳng định.
Thân thể Lý Linh Tố loạng choạng, chỉ cảm thấy thế giới là màu xám trắng, không còn chút sắc thái.
Lạc Ngọc Hành là của Từ Khiêm, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân cũng là của Từ Khiêm, kinh thành, còn cần thiết đi sao?
Nơi đau lòng đó, không đi cũng được!
Nàng rõ ràng là vương phi, là người đã có chồng, ta phải mang các ngươi đôi cẩu nam nữ này thả lồng trôi sông, không, chỉ ngươi thả lồng trôi sông... Lý Linh Tố cực kỳ ghen tị, nữ tử mê người nhất thế gian là hồng nhan tri kỷ của Từ Khiêm, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân là phu nhân của Từ Khiêm.
Loại nam nhân này không giết, chẳng lẽ giữ lại qua xuân tế?
Cách một lúc, hắn lại lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Từ phu nhân trước kia nói... Chính là, chính là ngươi còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ tương tự, là thật?”
Hứa Thất An liên tục xua tay. Ặc, cái này, nếu không cùng nhau lưu lại đi... Hứa Thất An thế khó xử.
Con cáo nhỏ màu trắng có chút sợ, nhìn nhìn Lạc Ngọc Hành chạy chậm đến bên chân Mộ Nam Chi, nhỏ giọng nói:
“Dì, chúng ta đi thôi, cô ấy đẹp quá...”
Hơn nữa khí tràng cường hãn, nhìn qua đã không dễ chọc. con cáo nhỏ màu trắng đối với cường giả có trực giác sâu sắc.
Dì lại khó coi, cũng không có tu vi, khẳng định đấu không lại nữ nhân này.
Nghe vậy, Mộ Nam Chi “A” một tiếng, giơ lên cổ tay phải, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, cùng với chuỗi Phật châu kia.
Nàng thị uy liếc Lạc Ngọc Hành một cái, chậm rãi mang Phật châu tháo xuống.
Chỉ nháy mắt, dung mạo và khí chất của nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mắt của nàng tròn mà quyến rũ, như hồ nước nông chứa đá quý lấp lánh, trong suốt mà động lòng người.
Môi của nàng no đủ hồng nhuận, khóe miệng tinh xảo như khắc, tựa như anh đào mê người nhất, dụ dỗ nam nhân đi âu yếm.
Nàng kiêu ngạo giống nữ vương, mang theo tư thái nhìn xuống tất cả, nhưng sẽ không có ai cảm thấy nàng cuồng vọng, bởi vì vẻ đẹp của nàng có được tư cách ngạo nghễ với tất cả.
Nàng đẹp thì đẹp đi, khí chất phong tư lại càng hơn một bậc, như cung nữ tiên gia trên bức hoạ cuộn tròn.
“Họ Hứa, ai đi?” Mộ Nam Chi ngạo kiều nâng cằm lên.
“...” Lý Linh Tố như một pho tượng, linh hồn từ trong ra ngoại bị chấn động to lớn, khi nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, hắn cho rằng mình đã gặp được nữ tử mê người nhất thế gian.
Bây giờ, hắn cảm thấy mình đã gặp nữ tử đẹp nhất thế gian.
Không ai có thể đẹp hơn nàng nữa... Trong lòng thánh tử Thiên tông dần sinh ra suy nghĩ này.
Hứa cùng Từ phát âm rất giống, Lý Linh Tố hoàn toàn đắm chìm ở trong sắc đẹp của Mộ Nam Chi, chưa chú ý tới chi tiết này.
“Đây là chân dung của nàng? Đây là diện mạo thật của Từ phu nhân? Đúng, Từ Khiêm có thể dịch dung, ta vì sao có thể khẳng định bộ dáng tư sắc bình thường chính là chân dung của nàng?
Ta thật khờ, thật sự, bên người có mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, ta lại chưa từng nhìn thẳng...”
Khó chịu nhất là, nàng lại là phu nhân của Từ Khiêm.
Giờ khắc này, Lý Linh Tố sinh ra hoài nghi đối với sức quyến rũ của mình, tự tin trước kia thành lập ở trên cơ sở Từ phu nhân tư sắc bình thường, không còn sót lại chút gì.
Ta trước kia thế mà lại cảm thấy Từ phu nhân đối với ta có hảo cảm đặc thù, ta thế mà vừa bất đắc dĩ vừa bất mãn nhẫn nại... Khuôn mặt thánh tử xấu hổ nóng hầm hập, bỗng nhiên phát hiện, kẻ đáng buồn cười thì ra là bản thân ta.
Hứa Thất An sửng sốt vài giây, lấy nghị lực thật lớn, dời đôi mắt của mình đi, bắt lấy cổ tay Mộ Nam Chi, nhanh chóng mang vòng tay bồ đề đeo trở về.
“Đừng càn quấy, đại địch bên ngoài, ngươi như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Hắn trầm giọng nói.
Tuy nói Vọng Khí Thuật có hạn chế khoảng cách, nếu không ở gần, nhìn không thấy vương phi khí tượng rực rỡ ngàn vạn. Nhưng vòng tay là nhất định phải đeo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nháy mắt vòng tay đeo trở về, Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Nam Chi thở dài nói: “Vậy ngươi bảo cô ta đi.”
Nàng như là con mèo cái nhỏ bảo vệ con.
Hứa Thất An đang muốn nói chuyện, lại thấy thánh tử Thiên tông sức quyến rũ vô song xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn, như là đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.
Lý Linh Tố đề nghị, cho hắn dẫn dắt tương đối không tệ.
Tuy ta cùng Lạc Ngọc Hành song tu, là lấy danh nghĩa giao dịch, nhưng qua tìm hiểu, quốc sư rất coi trọng đối với song tu, một khi quyết định song tu, đó là đi hướng về phía mục tiêu “phát triển trở thành đạo lữ”.
Nàng đối với ta nếu không có hảo cảm, sẽ tuyệt không song tu với ta. Nhưng cách tình yêu lại kém một bước, lúc này nếu ta không hướng về nàng, chỉ sợ sẽ mài mòn đi phần hảo cảm đó của nàng.
Đạo lý tương tự, Mộ Nam Chi cũng thế.
Nhưng ta căn bản không cần quyết định chọn một trong hai, ta có thể lợi dụng tính cách của nàng.
“Quốc sư độ kiếp sắp tới, lần trước nàng giúp ta ra tay đối phó đạo thủ Địa tông, kéo dài thời gian, ta mới giết được Nguyên Cảnh. Nhưng nàng bởi vậy bị tà vật sa đọa của Địa tông ảnh hưởng, không áp chế được nữa.”
Hứa Thất An trầm giọng nói: “Nàng không còn thời gian.”
Quả nhiên, Mộ Nam Chi bản chất thiện lương nhất thời nghẹn lời, sắc mặt xanh trắng luân phiên, một mặt không đành lòng khuê mật chết bởi thiên kiếp, một mặt lại không muốn Hứa Thất An song tu cùng khuê mật.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chỉ biết ức hiếp ta.”
Lúc này, Lạc Ngọc Hành nhìn về phía Hứa Thất An, thản nhiên nói: “Ngươi ra ngoài, ta nói chuyện với cô ấy.”
Hứa Thất An thì nhìn về phía Mộ Nam Chi, thấy nàng không phản bác, yên lặng rời khỏi phòng trà.
Bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, hắn liếc một cái, thấy Lý Linh Tố đứng ở dưới mái hiên, nghênh đón gió lạnh, nhìn ra phương xa, lặng lẽ không nói.
Không biết sao, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một câu ca:
“Một người anh đang khóc, dù sao không có ai để ý, để nước mắt rơi hết, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn...”
Hắn chậm rãi tới gần, thở dài nói: “Ài, thực hâm mộ ngươi, vĩnh viễn có thể mang quan hệ giữa nữ nhân xử lý hài hòa.”
Lý Linh Tố chậm rãi xoay lại, nặn ra một nụ cười khó coi: “Tiền bối, ngươi trước kia có phải thường xuyên cười ta hay không.”
“Sao có thể chứ.” Hứa Thất An lắc đầu.
Trong lòng Lý Linh Tố vừa tốt lên chút, Hứa Thất An lại bổ sung nói: “Ta từ trước tới giờ không mang tiêu chuẩn của ngươi để vào mắt.”
Đi tìm chết đi, ngươi tên cặn bã này! Khuôn mặt Lý Linh Tố cứng ngắc, hít sâu một hơi, hắn hỏi ra chuyện tò mò trong lòng:
“Thân phận thật sự của Từ phu nhân là...”
Hắn không tin tuyệt sắc mỹ nhân như thế, sẽ lặng lẽ vô danh.
Hứa Thất An thẳng thắn: “Từng nghe nói Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân chưa.”
Lý Linh Tố chấn động cả người, sắc mặt giống như tái nhợt đi vài phần: “Nàng, chẳng lẽ nàng...”
“Chính là nàng.” Hứa Thất An cho câu trả lời khẳng định.
Thân thể Lý Linh Tố loạng choạng, chỉ cảm thấy thế giới là màu xám trắng, không còn chút sắc thái.
Lạc Ngọc Hành là của Từ Khiêm, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân cũng là của Từ Khiêm, kinh thành, còn cần thiết đi sao?
Nơi đau lòng đó, không đi cũng được!
Nàng rõ ràng là vương phi, là người đã có chồng, ta phải mang các ngươi đôi cẩu nam nữ này thả lồng trôi sông, không, chỉ ngươi thả lồng trôi sông... Lý Linh Tố cực kỳ ghen tị, nữ tử mê người nhất thế gian là hồng nhan tri kỷ của Từ Khiêm, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân là phu nhân của Từ Khiêm.
Loại nam nhân này không giết, chẳng lẽ giữ lại qua xuân tế?
Cách một lúc, hắn lại lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Từ phu nhân trước kia nói... Chính là, chính là ngươi còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ tương tự, là thật?”
Hứa Thất An liên tục xua tay.