Trừ quan phủ tổ chức dân binh, cùng với thành viên Dược bang, trong đội ngũ tuần tra còn có một vị tăng nhân Phật môn.
Chính là võ tăng Tịnh Duyên ngày đó ở đồ ma đại hội tỏa sáng rực rỡ.
Đội ngũ tuần tra tổng cộng sáu mươi người, mười người làm một đội, tay cầm đuốc, tuần đêm ở các nơi của thôn trấn.
Trần nhĩ là chấp sự nhỏ của Dược bang, bên dưới quản mười người, ở Dược bang, chấp sự là trung tầng, cũng là đầu mục mệt nhất, chuyên môn xử lý một ít sự kiện vụn vặt.
Gặp được điều không thể giải quyết, hoặc không thể quyết định, thì báo cáo cho cao tầng bang phái.
“Đại sư, may mà có ngươi gia nhập, các huynh đệ đều yên tâm hơn, ban đêm tuần tra lá gan tăng gấp bội.”
Trần Nhĩ tay cầm cây đuốc, nghiêng đầu nhìn về phía võ tăng bên người.
Vị võ tăng Tây Vực này ngũ quan lập thể, ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói: “Chỉ là nơi này càng tiện rút lui hơn mà thôi.”
Trần Nhĩ chưa nghe hiểu, khi hỏi lại, võ tăng trẻ tuổi ngậm miệng không đáp, không để ý tới hắn.
Nơi này càng tiện rút lui hơn? Có ý tứ gì, hòa thượng Tây Vực tính tình rất cổ quái... Trong lòng Trần Nhĩ nói thầm vài câu, cười gượng nói:
“Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Tịnh Duyên chắp hai tay, bước chân vững vàng, đi ở phía trước.
Phía bắc thôn trấn có một dòng sông nhỏ, xuyên qua non nửa thôn trấn, dọc sông là những căn nhà dân, gió lạnh ập vào mặt. Sau khi tuần tra hai khắc đồng hồ, đội ngũ này xuyên qua cây cầu phiến đá, tới quán rượu bờ sông.
Nơi này là sản nghiệp của Dược bang, đun nước nóng, hâm nóng rượu đục, chuyên cho đội ngũ tuần tra dùng để nghỉ chân.
Trong đội ngũ đều là những hảo thủ tập võ, nhưng trừ chấp sự Trần Nhĩ là Luyện Tinh cảnh, người khác không có phẩm cấp. Bởi vậy cần một quán rượu như vậy nghỉ ngơi, uống rượu làm ấm người, bằng không rất dễ dàng mắc phong hàn.
“Cái thời tiết gặp quỷ này, đầu mùa đông đã lạnh như thế.”
Trần Nhĩ hùng hổ tiến vào quán rượu, cắm đầu dốc trước mấy ngụm rượu thuốc, quay đầu hô: “Các huynh đệ, vào uống rượu, nửa nén hương sau tiếp tục tuần tra.”
Các đội viên lần lượt vào ngồi, ra sức ăn thịt uống nước, uống rượu thuốc chỉ trấn Tam Thủy có, oán giận cái thời tiết quỷ quái này.
Trần Nhĩ không quên nịnh nọt: “Đại sư, đây là rượu thuốc công thức riêng của trấn Tam Thủy chúng ta sản xuất, ngài ấm bụng chút.”
Tịnh Duyên gật đầu, lẳng lặng không lên tiếng uống rượu ăn thịt, thân là võ tăng, ăn cơm sao có thể thiếu thịt.
Uống mấy ngụm rượu, hắn nhắm mắt, tập trung cảm ứng quanh mình, chưa phát hiện khác thường.
Tịnh Duyên ở Tam Thủy trấn tuần đêm đã hai đêm, sở dĩ chọn ở nơi này, là vì nơi đây tựa lưng dãy núi mênh mông, ngoài trấn còn có dòng sông.
Phi thường thích hợp rút lui, chạy trốn.
Đương nhiên, không phải Tịnh Duyên chạy trốn, mà là kẻ làm xằng làm bậy kia chạy trốn.
“Người này luyện thi nhiều ngày, sợ đã đến bình cảnh, quả quyết sẽ không bỏ lỡ ngươi khối thể phách Kim Cương này, an tâm đợi, người nọ tự sẽ đến.”
Đây là lời Tịnh Tâm từng nói.
Tịnh Duyên tán đồng quyết định của sư huynh Tịnh Tâm, cũng cho rằng đây là biện pháp nhanh nhất, dẫn ra người phía sau màn.
“Hành thi không có hơi thở cùng nhịp tim, cũng không tồn tại sát ý cùng ác ý, nhưng “bọn họ” chỉ cần hành động quy mô lớn, sẽ có động tĩnh, ví dụ như tiếng bước chân...”
Tịnh Duyên chưa phát hiện khác thường, mở mắt.
“Năm nay mùa đông này khó sống nha, không biết lại sắp chết rét bao nhiêu người.”
Một hán tử dốc một ngụm rượu, lắc đầu cảm khái.
“U, Trương ngưu tử ngươi còn là hảo hán vì nước vì dân nha, không bằng mang gia sản quyên hết cho quan phủ cứu trợ thiên tai đi.”
“Quyên góp cho quan phủ? Vậy còn không bằng trực tiếp ở trên đường cái phát bạc, ít nhất bà con còn có thể giành được mấy đồng. Nếu quyên góp cho quan phủ, bà con thân không lấy được tiền, ngược lại là trong phủ quan lão gia lại thêm một tiểu thiếp.”
Mọi người ùn ùn trêu chọc.
“Đúng thế đúng thế, Trương ngưu tử không bằng quyên cho ta đi, ta còn chưa có vợ đâu.”
Nói chuyện là nam nhân dáng người nhỏ gầy, có vài phần tướng mạo giống chuột.
Trương ngưu tử mắng câu th ô tục tiếng địa phương, nói:
“Lý Nhị ngươi không lấy được vợ, nhưng ngươi biết ngủ chị dâu nhà mình, chậc chậc, tiền cưới vợ cũng tiết kiệm được. Vợ nào có tốt như chị dâu, tục ngữ nói rồi, ăn ngon không gì bằng sủi cảo, chơi sướng cái gì nhỉ?”
“Chơi sướng không gì hơn chị dâu!” Có người tiếp lời.
Mọi người cười ha ha, quán rượu lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Đại ca Lý Nhị giống với đại bộ phận dân trên trấn, hái thuốc trồng thuốc mà sống, lần nào đó lên núi hái thuốc ngã xuống vách núi, đại nạn không chết, nhưng một đôi chân từ đó phế đi, cả ngày nằm liệt giường.
Trong nhà không có đàn ông làm việc, chất lượng cuộc sống kịch liệt giảm xuống, chị dâu của Lý Nhị là người phụ nữ có vài phần tư sắc.
Không tới nửa năm, đã dính với Lý Nhị.
Trần Nhĩ nghe đám thủ hạ đùa cợt tức giận mắng lẫn nhau, khóe mắt thoáng nhìn Tịnh Duyên buông chén rượu, nghiêng đầu nhìn tới.
Bên tai ngay sau đó vang lên tiếng của võ tăng: “Tương Châu mùa đông cũng giá lạnh như vậy?”
Trần Nhĩ vội vàng xoay thẳng người lại, bày tỏ tôn kính, cung kính trả lời:
“Sao có thể, nếu mỗi mùa đông đều như vậy, dân chúng Tương Châu còn sống như thế nào? Năm nay đặc biệt lạnh, lúc này mới bắt đầu mùa đông không lâu, gió đêm đã như cạo xương. Qua năm ngày nữa, dưới mái hiên cũng phải kết ra cột băng rồi.”
Nói xong, Trần Nhĩ nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Cũng không biết mùa đông năm nay sẽ bao nhiêu người chết rét, nhưng, mùa đông năm nào không có người chết? Thế đạo này cũng như vậy, có thể có bát cơm ăn là không tệ rồi.”
“Ài, Sài Hiền đáng chém ngàn đao kia, hại mọi người trời rét buốt ra ngoài tuần tra, ta thấy hắn đã sớm chuồn đi rồi, nào còn dám ở lại Tương Châu.”
Trần Nhĩ lải nhải, thời gian nửa nén hương rất nhanh trôi qua, hắn cầm đoản đao, hò hét:
“Đừng uống nữa đừng uống nữa, mau đứng dậy, đều đi tuần phố cho lão tử.”
“A, giờ đã nửa nén hương rồi sao? Ta cảm giác mới ngồi xuống.”
“Uống nửa nén hương nữa đi, trời lạnh như thế, Sài Hiền chó chết kia nói không chừng ở trong chăn của nữ nhân nào vui vẻ, khẳng định sẽ không ra ngoài quấy rối.”
Các thành viên tuần tra mồm năm miệng mười oán giận.
Lúc này, Tịnh Duyên vành tai khẽ động, nghe thấy tiếng dòng nước rất nhỏ, bất thường.
“Câm miệng!”
Tịnh Duyên quát.
Tiếng ồn ào xung quanh vì thế yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, đều mờ mịt nhìn hắn.
Tịnh Duyên không quan tâm bọn họ, nhắm mắt, mang thính lực phóng đại đến mức tận cùng.
Tiếng nước “ào ào” truyền vào trong tai, khác với tiếng nước chảy bình thường, càng giống mạch nước ngầm hơn, mười mấy mấy chục mạch nước ngầm...
Không, không phải mạch nước ngầm, là có cái gì, dọc theo sông nhỏ ngoài tửu quán, hướng bên này bơi tới. Trừ quan phủ tổ chức dân binh, cùng với thành viên Dược bang, trong đội ngũ tuần tra còn có một vị tăng nhân Phật môn.
Chính là võ tăng Tịnh Duyên ngày đó ở đồ ma đại hội tỏa sáng rực rỡ.
Đội ngũ tuần tra tổng cộng sáu mươi người, mười người làm một đội, tay cầm đuốc, tuần đêm ở các nơi của thôn trấn.
Trần nhĩ là chấp sự nhỏ của Dược bang, bên dưới quản mười người, ở Dược bang, chấp sự là trung tầng, cũng là đầu mục mệt nhất, chuyên môn xử lý một ít sự kiện vụn vặt.
Gặp được điều không thể giải quyết, hoặc không thể quyết định, thì báo cáo cho cao tầng bang phái.
“Đại sư, may mà có ngươi gia nhập, các huynh đệ đều yên tâm hơn, ban đêm tuần tra lá gan tăng gấp bội.”
Trần Nhĩ tay cầm cây đuốc, nghiêng đầu nhìn về phía võ tăng bên người.
Vị võ tăng Tây Vực này ngũ quan lập thể, ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói: “Chỉ là nơi này càng tiện rút lui hơn mà thôi.”
Trần Nhĩ chưa nghe hiểu, khi hỏi lại, võ tăng trẻ tuổi ngậm miệng không đáp, không để ý tới hắn.
Nơi này càng tiện rút lui hơn? Có ý tứ gì, hòa thượng Tây Vực tính tình rất cổ quái... Trong lòng Trần Nhĩ nói thầm vài câu, cười gượng nói:
“Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Tịnh Duyên chắp hai tay, bước chân vững vàng, đi ở phía trước.
Phía bắc thôn trấn có một dòng sông nhỏ, xuyên qua non nửa thôn trấn, dọc sông là những căn nhà dân, gió lạnh ập vào mặt. Sau khi tuần tra hai khắc đồng hồ, đội ngũ này xuyên qua cây cầu phiến đá, tới quán rượu bờ sông.
Nơi này là sản nghiệp của Dược bang, đun nước nóng, hâm nóng rượu đục, chuyên cho đội ngũ tuần tra dùng để nghỉ chân.
Trong đội ngũ đều là những hảo thủ tập võ, nhưng trừ chấp sự Trần Nhĩ là Luyện Tinh cảnh, người khác không có phẩm cấp. Bởi vậy cần một quán rượu như vậy nghỉ ngơi, uống rượu làm ấm người, bằng không rất dễ dàng mắc phong hàn.
“Cái thời tiết gặp quỷ này, đầu mùa đông đã lạnh như thế.”
Trần Nhĩ hùng hổ tiến vào quán rượu, cắm đầu dốc trước mấy ngụm rượu thuốc, quay đầu hô: “Các huynh đệ, vào uống rượu, nửa nén hương sau tiếp tục tuần tra.”
Các đội viên lần lượt vào ngồi, ra sức ăn thịt uống nước, uống rượu thuốc chỉ trấn Tam Thủy có, oán giận cái thời tiết quỷ quái này.
Trần Nhĩ không quên nịnh nọt: “Đại sư, đây là rượu thuốc công thức riêng của trấn Tam Thủy chúng ta sản xuất, ngài ấm bụng chút.”
Tịnh Duyên gật đầu, lẳng lặng không lên tiếng uống rượu ăn thịt, thân là võ tăng, ăn cơm sao có thể thiếu thịt.
Uống mấy ngụm rượu, hắn nhắm mắt, tập trung cảm ứng quanh mình, chưa phát hiện khác thường.
Tịnh Duyên ở Tam Thủy trấn tuần đêm đã hai đêm, sở dĩ chọn ở nơi này, là vì nơi đây tựa lưng dãy núi mênh mông, ngoài trấn còn có dòng sông.
Phi thường thích hợp rút lui, chạy trốn.
Đương nhiên, không phải Tịnh Duyên chạy trốn, mà là kẻ làm xằng làm bậy kia chạy trốn.
“Người này luyện thi nhiều ngày, sợ đã đến bình cảnh, quả quyết sẽ không bỏ lỡ ngươi khối thể phách Kim Cương này, an tâm đợi, người nọ tự sẽ đến.”
Đây là lời Tịnh Tâm từng nói.
Tịnh Duyên tán đồng quyết định của sư huynh Tịnh Tâm, cũng cho rằng đây là biện pháp nhanh nhất, dẫn ra người phía sau màn.
“Hành thi không có hơi thở cùng nhịp tim, cũng không tồn tại sát ý cùng ác ý, nhưng “bọn họ” chỉ cần hành động quy mô lớn, sẽ có động tĩnh, ví dụ như tiếng bước chân...”
Tịnh Duyên chưa phát hiện khác thường, mở mắt.
“Năm nay mùa đông này khó sống nha, không biết lại sắp chết rét bao nhiêu người.”
Một hán tử dốc một ngụm rượu, lắc đầu cảm khái.
“U, Trương ngưu tử ngươi còn là hảo hán vì nước vì dân nha, không bằng mang gia sản quyên hết cho quan phủ cứu trợ thiên tai đi.”
“Quyên góp cho quan phủ? Vậy còn không bằng trực tiếp ở trên đường cái phát bạc, ít nhất bà con còn có thể giành được mấy đồng. Nếu quyên góp cho quan phủ, bà con thân không lấy được tiền, ngược lại là trong phủ quan lão gia lại thêm một tiểu thiếp.”
Mọi người ùn ùn trêu chọc.
“Đúng thế đúng thế, Trương ngưu tử không bằng quyên cho ta đi, ta còn chưa có vợ đâu.”
Nói chuyện là nam nhân dáng người nhỏ gầy, có vài phần tướng mạo giống chuột.
Trương ngưu tử mắng câu th ô tục tiếng địa phương, nói:
“Lý Nhị ngươi không lấy được vợ, nhưng ngươi biết ngủ chị dâu nhà mình, chậc chậc, tiền cưới vợ cũng tiết kiệm được. Vợ nào có tốt như chị dâu, tục ngữ nói rồi, ăn ngon không gì bằng sủi cảo, chơi sướng cái gì nhỉ?”
“Chơi sướng không gì hơn chị dâu!” Có người tiếp lời.
Mọi người cười ha ha, quán rượu lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Đại ca Lý Nhị giống với đại bộ phận dân trên trấn, hái thuốc trồng thuốc mà sống, lần nào đó lên núi hái thuốc ngã xuống vách núi, đại nạn không chết, nhưng một đôi chân từ đó phế đi, cả ngày nằm liệt giường.
Trong nhà không có đàn ông làm việc, chất lượng cuộc sống kịch liệt giảm xuống, chị dâu của Lý Nhị là người phụ nữ có vài phần tư sắc.
Không tới nửa năm, đã dính với Lý Nhị.
Trần Nhĩ nghe đám thủ hạ đùa cợt tức giận mắng lẫn nhau, khóe mắt thoáng nhìn Tịnh Duyên buông chén rượu, nghiêng đầu nhìn tới.
Bên tai ngay sau đó vang lên tiếng của võ tăng: “Tương Châu mùa đông cũng giá lạnh như vậy?”
Trần Nhĩ vội vàng xoay thẳng người lại, bày tỏ tôn kính, cung kính trả lời:
“Sao có thể, nếu mỗi mùa đông đều như vậy, dân chúng Tương Châu còn sống như thế nào? Năm nay đặc biệt lạnh, lúc này mới bắt đầu mùa đông không lâu, gió đêm đã như cạo xương. Qua năm ngày nữa, dưới mái hiên cũng phải kết ra cột băng rồi.”
Nói xong, Trần Nhĩ nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Cũng không biết mùa đông năm nay sẽ bao nhiêu người chết rét, nhưng, mùa đông năm nào không có người chết? Thế đạo này cũng như vậy, có thể có bát cơm ăn là không tệ rồi.”
“Ài, Sài Hiền đáng chém ngàn đao kia, hại mọi người trời rét buốt ra ngoài tuần tra, ta thấy hắn đã sớm chuồn đi rồi, nào còn dám ở lại Tương Châu.”
Trần Nhĩ lải nhải, thời gian nửa nén hương rất nhanh trôi qua, hắn cầm đoản đao, hò hét:
“Đừng uống nữa đừng uống nữa, mau đứng dậy, đều đi tuần phố cho lão tử.”
“A, giờ đã nửa nén hương rồi sao? Ta cảm giác mới ngồi xuống.”
“Uống nửa nén hương nữa đi, trời lạnh như thế, Sài Hiền chó chết kia nói không chừng ở trong chăn của nữ nhân nào vui vẻ, khẳng định sẽ không ra ngoài quấy rối.”
Các thành viên tuần tra mồm năm miệng mười oán giận.
Lúc này, Tịnh Duyên vành tai khẽ động, nghe thấy tiếng dòng nước rất nhỏ, bất thường.
“Câm miệng!”
Tịnh Duyên quát.
Tiếng ồn ào xung quanh vì thế yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, đều mờ mịt nhìn hắn.
Tịnh Duyên không quan tâm bọn họ, nhắm mắt, mang thính lực phóng đại đến mức tận cùng.
Tiếng nước “ào ào” truyền vào trong tai, khác với tiếng nước chảy bình thường, càng giống mạch nước ngầm hơn, mười mấy mấy chục mạch nước ngầm...
Không, không phải mạch nước ngầm, là có cái gì, dọc theo sông nhỏ ngoài tửu quán, hướng bên này bơi tới.