Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1217: Người hiềm nghi (1)




“Các hạ là ai?”

Hắn thu liễm cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Một du hiệp mà thôi.”

Sài Hiền đánh giá mèo mướp, gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nơi đây không nên nói chuyện, đi theo ta.”

Rời khỏi sân, hai người tới một chỗ ngõ nhỏ yên tĩnh, Hứa Thất An chủ động mở miệng: “Ta đã nghe nói việc Sài gia Tương Châu, đối với điều này rất tò mò, vì thế ban đêm thăm dò Sài gia, không ngờ vừa vặn đụng phải ngươi.”

Sài Hiền thản nhiên nói: “Cho nên?”

Hứa Thất An thẳng thắn: “Ta đã hiểu biết sự tình, về chuyện ngươi giết cha, điểm đáng ngờ rất nhiều, chỉ sợ không đơn giản như mặt ngoài.”

Sài Hiền tựa như có chút bất ngờ, không quá tín nhiệm nói:

“Các hạ không ngại nói xem, điểm đáng ngờ rất nhiều, nhiều ở nơi nào?”

“Điểm đáng ngờ lớn nhất chính là “Giết cha”, tuy trên thế giới này quả thật có kẻ làm cha không đáng làm người, nhưng gia chủ Sài gia đối với ngươi coi như không tệ, cho dù ngươi chung tình tiểu thư Sài gia như thế nào nữa, chỉ cần mang nàng đi là được. Cần gì khiến sự việc trở nên không ổn như vậy.

“Nếu nói ngươi là ác nhân thuần túy, nhất định phải lấy oán trả ơn, như vậy người cũng giết rồi, nữ nhân thanh mai trúc mã cũng mang đi rồi, sớm nên bỏ trốn mất dạng mới đúng, cần gì lại lưu luyến Tương Châu?”

Mèo mướp chậm rãi nói, đường lối suy nghĩ rõ ràng.

Sài Hiền trầm mặc một phen, thở dài:

“Đáng tiếc trên đời người thông minh giống các hạ quá ít, nghĩa phụ không phải ta giết, Tiểu Lam cũng không phải ta bắt đi. Ta ở lại Tương Châu, là muốn điều tra rõ người sau lưng hãm hại ta.”

“Ồ? Nói xem, ngươi cũng tra được cái gì rồi, ngươi hoài nghi ai?”

Mèo mướp vui vẻ kéo dài thời gian, chờ đợi bản thể chạy tới.

Sài Hiền chưa lập tức trả lời, tìm từ một lát, nói:

“Ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, không có chỗ dựa, ở Tương Châu ăn xin mà sống. Về sau nghĩa phụ nhận nuôi ta, hắn đối đãi ta vô cùng tốt, thậm chí so với con đẻ còn coi trọng hơn. Bởi vậy, ba huynh trưởng đều chán ghét ta, căm hận ta.”

“Chỉ có Tiểu Lam chân thành đối đãi, chưa bao giờ bởi vì quá khứ của ta mà coi thường ta...”

Nói tới đây, Sài Hiền hoảng hốt một phen, giống như lại nhớ tới nhiều năm trước, giữa hè nóng bức kia, đứa bé ăn xin cả người vừa bẩn vừa thối được dẫn về Sài phủ, thiếu nữ tránh ở sau bình phong thò đầu ra, lặng lẽ đánh giá, ánh mắt hai người gặp nhau, hắn tự ti cúi đầu.

Thiếu nữ cười tươi như nắng.

Nghe Sài Hiền kể, Hứa Thất An hoảng hốt một phen, nhớ tới Ngụy Uyên.

Thượng Quan hoàng hậu năm đó tựa như một tia nắng, chiếu vào kiếp sống thiếu niên đau khổ của Ngụy Uyên.

“Ngày đó, sau bữa tối, người hầu trong phủ truyền lời, nghĩa phụ muốn gặp ta. Ta biết ông là vì chuyện Tiểu Lam, ở trước đó, chúng ta bởi vì hôn sự của Tiểu Lam từng có mấy lần tranh chấp.

“Ta chung tình Tiểu Lam, muốn nghĩa phụ mang nàng gả cho ta, nhưng nghĩa phụ lại cảm thấy, bản thân ta chính là người Sài phủ, nhất định góp sức cho Sài phủ. Tiểu Lam gả cho ta, chỉ là dệt hoa trên gấm, thông gia với Hoàng Phủ gia càng phù hợp lợi ích của gia tộc hơn.”

Mèo mướp An cười “ha ha” nói: “Cái này cũng không sai.”

Ánh mắt Sài Hiền hơi ảm đạm, tiếp tục nói:

“Sau khi đuổi đi người hầu, ta liền đi gặp nghĩa phụ, nửa đường phát hiện trong phòng nghĩa phụ có động tĩnh giao thủ, liền vội vàng chạy qua...

“Ta chậm một bước, lúc chạy tới, nghĩa phụ đã bị người ta gi ết chết ở trong phòng, hung thủ không biết tung tích. Ta vừa buồn bực vừa phẫn nộ, lúc này, cô cô mang theo các tộc nhân đuổi tới.

“Nàng cùng tộc nhân không nói hai lời chỉ trích ta giết hại nghĩa phụ, cũng muốn thanh lý môn hộ, ta giải thích mọi cách, bọn họ thờ ơ, không ai tin tưởng ta. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành triệu đến thiết thi, một đường giết ra khỏi Sài phủ.

“Nghĩa phụ tuy không phải ta giết, nhưng đêm đó, hai tay của ta quả thật dính máu tươi không ít con em Sài gia. Sau khi chạy khỏi Tương Châu thành, ta trốn ở chỗ này dưỡng thương. Hộ gia đình kia từng nhận ân huệ của ta, trước sau nguyện ý tin tưởng ta, chưa bởi vì lời đồn đãi chuyện nhảm bên ngoài nhận định ta là hung thủ giết người.”

Mèo mướp An ngắt lời: “Tiểu Lam có phải ngươi bắt đi hay không?”

Sài Hiền lắc đầu: “Sau đó, ta không yên tâm Tiểu Lam, từng âm thầm vụng trộm lẻn về Sài phủ, nhưng chưa tìm được nàng. Lén ép hỏi người hầu Sài phủ, mới biết được nàng sớm ở buổi tối ngày đó nghĩa phụ chết liền mất tích, ta hoài nghi nàng dữ nhiều lành ít.”

Mèo mướp An giật mình: “Ngươi đêm nay lẻn vào hầm giấu xác, là đang tìm Tiểu Lam?”

Sài Hiền gật đầu, trong mắt có may mắn: “Ta chưa tìm được nàng.”

Mèo mướp An lại hỏi: “Ở cảnh nội Chương Châu, ác nhân chế tạo án mạng, giết người luyện thi khắp nơi là ai?”

“Ta không biết.”

Sài Hiền sắc mặt xanh mét, trong giọng điệu cùng vẻ mặt lộ ra hận ý:

“Có người giả trang thành bộ dáng của ta giết người, chế tạo án mạng khắp nơi, đây là muốn ép ta đến tuyệt cảnh, hoàn toàn không thể xoay người. Ban đầu động thủ giết là một ít nhân sĩ giang hồ, về sau là một ít bang phái nhỏ, đến bây giờ đã ngay cả bình dân cũng không buông tha.

“Trận đồ ma đại hội này, là kết quả bọn họ muốn.”

Mèo mướp An thử nói: “Ngươi vì sao không trốn?”

Sài Hiền hỏi ngược lại: “Ta vì sao phải chạy trốn, nghĩa phụ chết không minh bạch, Tiểu Lam không rõ tung tích, hung thủ hãm hại ta chưa tìm được, ở bên ngoài làm ác khắp nơi, ta vì sao phải chạy trốn?”

Tính tình lão ca ngươi có chút cực đoan nha... Hứa Thất An bỗng nhiên nghĩ đến, nếu hung phạm phía sau màn rõ như lòng bàn tay đối với tính tình Sài Hiền, như vậy mục đích làm tất cả cái này, đều là vì ép hắn lưu lại.

m mưu dương mưu dùng không tồi!

Sài Hiền bỗng thở dài: “Trong khoảng thời gian này, ta không ngừng ra ngoài truy bắt hung phạm phía sau màn, tìm những nơi thường xuyên xảy ra án mạng, nhưng bắt được đều là một ít hạng người mạo dùng tục danh ta, vào nhà cướp của, hoặc luyện thi.”

Mèo mướp An nói: “Ở trong lòng ngươi, khẳng định có đối tượng hoài nghi rồi chứ.”

Sài Hiền hơi do dự, nói: “Ta hoài nghi là cô cô đang hãm hại ta.”

Trên mặt mèo mướp lộ ra vẻ mặt nhân tính hóa, hắc một tiếng, nói: “Nói xem.”

Đáp lại mèo mướp là sự trầm mặc ngắn ngủi, sau đó Sài Hiền thở dài nói:

“Trừ cô cô, còn có thể có ai? Đại ca chết non, nhị ca cùng tam ca đều là bùn nhão không đắp được tường. Nếu nghĩa phụ chết rồi, có thể uy hiếp đến nàng chỉ có Tiểu Lam cùng ta. Sự kiện lần này, một hòn đá hạ ba con chim không phải sao.

“Trước đêm nay, ta tuy luôn hoài nghi nàng, lại chưa có nắm chắc cùng chứng cớ. Nhưng tối nay, ta lẻn vào Sài phủ, ở trong sân của nàng chính tai nghe thấy nàng cùng dã nam nhân ở trên giường hoan hảo.

“Cô cô nàng thay đổi rồi, trước kia nàng quả quyết sẽ không phóng đãng như thế, d*c vọng khiến nàng trở nên xấu xí rồi.” “Các hạ là ai?”

Hắn thu liễm cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Một du hiệp mà thôi.”

Sài Hiền đánh giá mèo mướp, gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nơi đây không nên nói chuyện, đi theo ta.”

Rời khỏi sân, hai người tới một chỗ ngõ nhỏ yên tĩnh, Hứa Thất An chủ động mở miệng: “Ta đã nghe nói việc Sài gia Tương Châu, đối với điều này rất tò mò, vì thế ban đêm thăm dò Sài gia, không ngờ vừa vặn đụng phải ngươi.”

Sài Hiền thản nhiên nói: “Cho nên?”

Hứa Thất An thẳng thắn: “Ta đã hiểu biết sự tình, về chuyện ngươi giết cha, điểm đáng ngờ rất nhiều, chỉ sợ không đơn giản như mặt ngoài.”

Sài Hiền tựa như có chút bất ngờ, không quá tín nhiệm nói:

“Các hạ không ngại nói xem, điểm đáng ngờ rất nhiều, nhiều ở nơi nào?”

“Điểm đáng ngờ lớn nhất chính là “Giết cha”, tuy trên thế giới này quả thật có kẻ làm cha không đáng làm người, nhưng gia chủ Sài gia đối với ngươi coi như không tệ, cho dù ngươi chung tình tiểu thư Sài gia như thế nào nữa, chỉ cần mang nàng đi là được. Cần gì khiến sự việc trở nên không ổn như vậy.

“Nếu nói ngươi là ác nhân thuần túy, nhất định phải lấy oán trả ơn, như vậy người cũng giết rồi, nữ nhân thanh mai trúc mã cũng mang đi rồi, sớm nên bỏ trốn mất dạng mới đúng, cần gì lại lưu luyến Tương Châu?”

Mèo mướp chậm rãi nói, đường lối suy nghĩ rõ ràng.

Sài Hiền trầm mặc một phen, thở dài:

“Đáng tiếc trên đời người thông minh giống các hạ quá ít, nghĩa phụ không phải ta giết, Tiểu Lam cũng không phải ta bắt đi. Ta ở lại Tương Châu, là muốn điều tra rõ người sau lưng hãm hại ta.”

“Ồ? Nói xem, ngươi cũng tra được cái gì rồi, ngươi hoài nghi ai?”

Mèo mướp vui vẻ kéo dài thời gian, chờ đợi bản thể chạy tới.

Sài Hiền chưa lập tức trả lời, tìm từ một lát, nói:

“Ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, không có chỗ dựa, ở Tương Châu ăn xin mà sống. Về sau nghĩa phụ nhận nuôi ta, hắn đối đãi ta vô cùng tốt, thậm chí so với con đẻ còn coi trọng hơn. Bởi vậy, ba huynh trưởng đều chán ghét ta, căm hận ta.”

“Chỉ có Tiểu Lam chân thành đối đãi, chưa bao giờ bởi vì quá khứ của ta mà coi thường ta...”

Nói tới đây, Sài Hiền hoảng hốt một phen, giống như lại nhớ tới nhiều năm trước, giữa hè nóng bức kia, đứa bé ăn xin cả người vừa bẩn vừa thối được dẫn về Sài phủ, thiếu nữ tránh ở sau bình phong thò đầu ra, lặng lẽ đánh giá, ánh mắt hai người gặp nhau, hắn tự ti cúi đầu.

Thiếu nữ cười tươi như nắng.

Nghe Sài Hiền kể, Hứa Thất An hoảng hốt một phen, nhớ tới Ngụy Uyên.

Thượng Quan hoàng hậu năm đó tựa như một tia nắng, chiếu vào kiếp sống thiếu niên đau khổ của Ngụy Uyên.

“Ngày đó, sau bữa tối, người hầu trong phủ truyền lời, nghĩa phụ muốn gặp ta. Ta biết ông là vì chuyện Tiểu Lam, ở trước đó, chúng ta bởi vì hôn sự của Tiểu Lam từng có mấy lần tranh chấp.

“Ta chung tình Tiểu Lam, muốn nghĩa phụ mang nàng gả cho ta, nhưng nghĩa phụ lại cảm thấy, bản thân ta chính là người Sài phủ, nhất định góp sức cho Sài phủ. Tiểu Lam gả cho ta, chỉ là dệt hoa trên gấm, thông gia với Hoàng Phủ gia càng phù hợp lợi ích của gia tộc hơn.”

Mèo mướp An cười “ha ha” nói: “Cái này cũng không sai.”

Ánh mắt Sài Hiền hơi ảm đạm, tiếp tục nói:

“Sau khi đuổi đi người hầu, ta liền đi gặp nghĩa phụ, nửa đường phát hiện trong phòng nghĩa phụ có động tĩnh giao thủ, liền vội vàng chạy qua...

“Ta chậm một bước, lúc chạy tới, nghĩa phụ đã bị người ta gi ết chết ở trong phòng, hung thủ không biết tung tích. Ta vừa buồn bực vừa phẫn nộ, lúc này, cô cô mang theo các tộc nhân đuổi tới.

“Nàng cùng tộc nhân không nói hai lời chỉ trích ta giết hại nghĩa phụ, cũng muốn thanh lý môn hộ, ta giải thích mọi cách, bọn họ thờ ơ, không ai tin tưởng ta. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành triệu đến thiết thi, một đường giết ra khỏi Sài phủ.

“Nghĩa phụ tuy không phải ta giết, nhưng đêm đó, hai tay của ta quả thật dính máu tươi không ít con em Sài gia. Sau khi chạy khỏi Tương Châu thành, ta trốn ở chỗ này dưỡng thương. Hộ gia đình kia từng nhận ân huệ của ta, trước sau nguyện ý tin tưởng ta, chưa bởi vì lời đồn đãi chuyện nhảm bên ngoài nhận định ta là hung thủ giết người.”

Mèo mướp An ngắt lời: “Tiểu Lam có phải ngươi bắt đi hay không?”

Sài Hiền lắc đầu: “Sau đó, ta không yên tâm Tiểu Lam, từng âm thầm vụng trộm lẻn về Sài phủ, nhưng chưa tìm được nàng. Lén ép hỏi người hầu Sài phủ, mới biết được nàng sớm ở buổi tối ngày đó nghĩa phụ chết liền mất tích, ta hoài nghi nàng dữ nhiều lành ít.”

Mèo mướp An giật mình: “Ngươi đêm nay lẻn vào hầm giấu xác, là đang tìm Tiểu Lam?”

Sài Hiền gật đầu, trong mắt có may mắn: “Ta chưa tìm được nàng.”

Mèo mướp An lại hỏi: “Ở cảnh nội Chương Châu, ác nhân chế tạo án mạng, giết người luyện thi khắp nơi là ai?”

“Ta không biết.”

Sài Hiền sắc mặt xanh mét, trong giọng điệu cùng vẻ mặt lộ ra hận ý:

“Có người giả trang thành bộ dáng của ta giết người, chế tạo án mạng khắp nơi, đây là muốn ép ta đến tuyệt cảnh, hoàn toàn không thể xoay người. Ban đầu động thủ giết là một ít nhân sĩ giang hồ, về sau là một ít bang phái nhỏ, đến bây giờ đã ngay cả bình dân cũng không buông tha.

“Trận đồ ma đại hội này, là kết quả bọn họ muốn.”

Mèo mướp An thử nói: “Ngươi vì sao không trốn?”

Sài Hiền hỏi ngược lại: “Ta vì sao phải chạy trốn, nghĩa phụ chết không minh bạch, Tiểu Lam không rõ tung tích, hung thủ hãm hại ta chưa tìm được, ở bên ngoài làm ác khắp nơi, ta vì sao phải chạy trốn?”

Tính tình lão ca ngươi có chút cực đoan nha... Hứa Thất An bỗng nhiên nghĩ đến, nếu hung phạm phía sau màn rõ như lòng bàn tay đối với tính tình Sài Hiền, như vậy mục đích làm tất cả cái này, đều là vì ép hắn lưu lại.

m mưu dương mưu dùng không tồi!

Sài Hiền bỗng thở dài: “Trong khoảng thời gian này, ta không ngừng ra ngoài truy bắt hung phạm phía sau màn, tìm những nơi thường xuyên xảy ra án mạng, nhưng bắt được đều là một ít hạng người mạo dùng tục danh ta, vào nhà cướp của, hoặc luyện thi.”

Mèo mướp An nói: “Ở trong lòng ngươi, khẳng định có đối tượng hoài nghi rồi chứ.”

Sài Hiền hơi do dự, nói: “Ta hoài nghi là cô cô đang hãm hại ta.”

Trên mặt mèo mướp lộ ra vẻ mặt nhân tính hóa, hắc một tiếng, nói: “Nói xem.”

Đáp lại mèo mướp là sự trầm mặc ngắn ngủi, sau đó Sài Hiền thở dài nói:

“Trừ cô cô, còn có thể có ai? Đại ca chết non, nhị ca cùng tam ca đều là bùn nhão không đắp được tường. Nếu nghĩa phụ chết rồi, có thể uy hiếp đến nàng chỉ có Tiểu Lam cùng ta. Sự kiện lần này, một hòn đá hạ ba con chim không phải sao.

“Trước đêm nay, ta tuy luôn hoài nghi nàng, lại chưa có nắm chắc cùng chứng cớ. Nhưng tối nay, ta lẻn vào Sài phủ, ở trong sân của nàng chính tai nghe thấy nàng cùng dã nam nhân ở trên giường hoan hảo.

“Cô cô nàng thay đổi rồi, trước kia nàng quả quyết sẽ không phóng đãng như thế, d*c vọng khiến nàng trở nên xấu xí rồi.”