Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1213: Nhập vào mèo (2)




Khách sạn tốt nhất thành Tương Châu, trong sương phòng hạng nhất.

Trên bàn tròn đặt một cái lò lửa nhỏ, trên lò lửa than hừng hực, li3m cái đáy bầu rượu gốm sứ.

Hứa Thất An đứng bên cửa sổ, nhìn đường phố người đi đường không nhiều, cảm khái nói:

“ “Trực giác” của ta nói cho ta biết, mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, so với trước kia còn lạnh hơn.”

Trực giác bắt nguồn từ năng lực của Thiên Cổ.

Ở cổ tộc, Thiên Cổ Bộ có thể định ra lịch âm, quan sát đo lường thiên tượng, là người có quyền uy ở lĩnh vực nông canh của cổ tộc.

Mộ Nam Chi cũng có cảm thụ rõ ràng, nhưng nàng không rõ nguyên lý, nhẹ nhàng nói: “Vì sao năm nay sẽ đặc biệt lạnh?”

Nếu là kiếp trước, ta sẽ trả lời ngươi là vì hiệu ứng nhà kính, sông băng hòa tan... Hứa Thất An lắc đầu:

“Nước sắp mất, thiên tai nhân họa không ngừng.”

Đề tài này có chút nặng nề, Mộ Nam Chi liền không hỏi nhiều nữa, cũng không muốn đi tự hỏi những chuyện không vui này, mang sức chú ý tập trung ở trên rượu ngon nóng bỏng.

Uống rượu xong, Hứa Thất An nằm ở trên giường nhỏ ngủ say, lúc hoàng hôn tỉnh lại, thấy Mộ Nam Chi ngồi tựa đầu giường, hết sức chuyên chú đọc sách giải trí.

Thật không hổ là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, tuy dung mạo thường thường, phần khí chất tao nhã này, cũng phải hơn xa nữ tử tầm thường.

Hứa Thất An một lần nữa nhắm mắt lại.

Hậu viện khách sạn, mèo mướp chưởng quầy nuôi nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, rời khỏi khách sạn.

Nó chạy nhanh ở trên đường cái, tốc độ cực nhanh, chạy chút dừng chút, hai khắc đồng hồ sau, tới ngoài cửa lớn Sài phủ.

Bóng đêm buông xuống, cổng Sài phủ đóng chặt.

Mèo mướp vòng quanh tường vây một vòng, tìm được một cái lỗ chó, chui vào.

Hứa Thất An lấy Tâm Cổ thao túng mèo mướp, chuẩn bị ban đêm thăm dò Sài phủ.

Có một số việc, con người không dễ điều tra, nhưng động vật có thể không kiêng kỵ gì.

Có những lời, sẽ không nói trước mặt người ngoài, nhưng trước mặt động vật, có thể nói thoải mái.

Hắn luôn cảm thấy vụ án Sài Hiền có cổ quái, dựa theo suy luận logic bình thường, rõ ràng hiềm nghi của Sài Hạnh Nhi lớn hơn nữa.

Ngoài ra, hắn còn phải nghe lén một chút tăng nhân Phật môn nói chuyện, hiểu biết mục tiêu cùng tính toán của bọn họ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Hy vọng ta sẽ không nhiễm thói quen nhập lên mèo của Kim Liên đạo trưởng...”

Hắn than thở một tiếng, có tính mục đích đến thẳng phòng của Sài Hạnh Nhi.

Tứ chi của mèo có đệm thịt thật dày, chạy trên đất phẳng, lặng yên không một tiếng động.

Cho dù là cao thủ tai thính mắt tinh, nếu không cẩn thận nghe, cũng không có khả năng bắt giữ được động tĩnh mèo mướp di chuyển.

Đương nhiên, cho dù nghe được, cũng sẽ không có ai để ý một con mèo hoang.

Hứa Thất An ở Sài phủ nửa ngày, đối với chỗ ở của Sài Hạnh Nhi, chỉ biết đại khái phương vị.

Mèo mướp “hoàn toàn không có mục đích” ở nội viện đi một chút dừng một chút, không bao lâu, rốt cuộc tìm được khuê phòng của Sài Hạnh Nhi, đó là một tòa tứ hợp tiểu viện, trong sương phòng của nhà chính, ánh nến lay động.

Mèo mướp ở dưới mái hiên chậm rãi đi, đi đến cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe.

“Lý lang, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi về Tương Châu, thật là vì ta sao?”

Trong phòng ngủ ánh nến sáng ngời, giọng nói bình thản dễ nghe của Sài Hạnh Nhi, từ trong khe cửa truyền ra.

“Đương nhiên!”

Lý Linh Tố giọng trầm thấp mà sâu sắc: “Ta từng nói, người có vướng bận là không đi xa được, cho dù hắn ở chân trời góc biển, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ trở lại bên cạnh người yêu.”

“Vậy ngươi thề, về sau không rời khỏi ta nữa.”

“Hạnh Nhi, nàng biết ta là lãng tử...”

Lý Linh Tố đổi giọng: “Nhưng nàng nếu nguyện ý đi theo ta, ta thề đời này tuyệt không rời khỏi nàng.”

Nói dối!

Mèo mướp nói thầm trong lòng, gã đàn ông tồi này, biết rõ đối phương sẽ không ở thời điểm mấu chốt này, bỏ lại Sài gia cùng hắn đi xa chân trời, mới cố ý nói như vậy.

Nó không nhìn thấy tình huống bên trong, vóc dáng con mèo cũng không cao tới cửa sổ, không thể chọc cái lỗ xem xét, với lại, một con mèo ghé vào bên cửa sổ nhìn lén, một màn này cũng quá kỳ quái rồi.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề.

Cho nên mèo mướp tao nhã ghé vào cửa, dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe lén.

Sài Hạnh Nhi thở dài một tiếng: “Lý lang, Sài gia gặp biến cố lớn này, ta sao có thể đi theo ngươi?”

Giọng Lý Linh Tố nhẹ nhàng vang lên: “Ta có thể ở lại chỗ này chờ nàng, đợi xong việc Sài phủ, chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ.”

Trong phòng nhất thời im lặng, có tiếng Sài Hạnh Nhi bình thản:

“Lý lang, không phải là ta không muốn theo ngươi lưu lạc chân trời, chỉ là thế đạo này, nếu có thể an bình vui vẻ, cần gì lang bạc kỳ hồ. Sài gia tuy gặp đại nạn này, nhưng đối với chúng ta mà nói, lại há không phải cơ hội tốt.”

“Nàng, có ý tứ gì?”

Giọng Lý Linh Tố thay đổi một chút.

“Đại ca của ta chỉ có ba đứa con trai, trưởng tử chết non, thứ tử bình thường vô năng, con út là kẻ ăn chơi, chỉ biết hưởng phúc. Hôm nay Sài Hiền đại nghịch bất đạo, làm ra việc ác bực này. thân phận gia chủ Sài gia, về sau chỉ có thể là ta làm.”

Sài Hạnh Nhi dịu dàng nói: “Lý lang, chỗ duy nhất ta không đủ, chính là chưa có con nối dõi. Ngươi ở lại Tương Châu được không, tương lai con của chúng ta, chính là gia chủ Sài gia.”

Lý Linh Tố chưa trả lời, im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:

“Hạnh Nhi, nàng nói cho ta biết, chuyện Sài Hiền, thật sự không quan hệ với nàng?”

“Ngươi không tin ta?” Giọng Sài Hạnh Nhi hơi thay đổi.

“Ta tất nhiên là tin nàng, chỉ là án này rất kỳ quái, ta lúc ấy lại không có mặt...”

Lý Linh Tố còn chưa nói xong, liền bị Sài Hạnh Nhi ngắt lời, lạnh như băng nói: “Ta mệt rồi.”

Lý Linh Tố thở dài, liền nói ngay: “Nàng nghỉ tạm cho tốt, ta về phòng trước.”

Vài giây sau, mèo mướp ngoài cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng “phốc” ngã xuống đất, tựa như có người ngã xuống, sau đó truyền đến thanh âm chấn động lại ngạc nhiên của thánh tử:

“Hạnh Nhi, nàng...”

Trong lòng mèo mướp Hứa Thất An rùng mình, biết hắn trúng độc rồi.

Sài Hạnh Nhi vì sao phải hạ độc thánh tử? Bản thể của ta ở khách sạn, căn bản khôn chạy tới cứu người được. Đúng rồi, có thể đi tìm hòa thượng Phật môn, xua hổ nuốt sói...

Ý niệm lóe lên, hắn nghe thấy Sài Hạnh Nhi lặng lẽ thở dài:

“Lý lang, ngươi thay đổi rồi, đổi thành ngươi trước kia, sẽ không để ý tất cả ôm lấy ta, an ủi ta. Nhưng ngươi bây giờ chỉ muốn rời khỏi. Ngươi quên thề non hẹn biển lúc trước rồi sao, quên ngươi vì lấy lòng ta, không để ý sinh mệnh nguy hiểm xâm nhập Thiên Tuyệt cốc?

“Là cái gì khiến ngươi thay lòng rồi?”

Không, cô nương, hắn không phải thay lòng, hắn chỉ là thận yếu rồi... Hứa Thất An lấy phương thức nói nhảm, ở trong lòng trả lời vấn đề của Sài Hạnh Nhi. Khách sạn tốt nhất thành Tương Châu, trong sương phòng hạng nhất.

Trên bàn tròn đặt một cái lò lửa nhỏ, trên lò lửa than hừng hực, li3m cái đáy bầu rượu gốm sứ.

Hứa Thất An đứng bên cửa sổ, nhìn đường phố người đi đường không nhiều, cảm khái nói:

“ “Trực giác” của ta nói cho ta biết, mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, so với trước kia còn lạnh hơn.”

Trực giác bắt nguồn từ năng lực của Thiên Cổ.

Ở cổ tộc, Thiên Cổ Bộ có thể định ra lịch âm, quan sát đo lường thiên tượng, là người có quyền uy ở lĩnh vực nông canh của cổ tộc.

Mộ Nam Chi cũng có cảm thụ rõ ràng, nhưng nàng không rõ nguyên lý, nhẹ nhàng nói: “Vì sao năm nay sẽ đặc biệt lạnh?”

Nếu là kiếp trước, ta sẽ trả lời ngươi là vì hiệu ứng nhà kính, sông băng hòa tan... Hứa Thất An lắc đầu:

“Nước sắp mất, thiên tai nhân họa không ngừng.”

Đề tài này có chút nặng nề, Mộ Nam Chi liền không hỏi nhiều nữa, cũng không muốn đi tự hỏi những chuyện không vui này, mang sức chú ý tập trung ở trên rượu ngon nóng bỏng.

Uống rượu xong, Hứa Thất An nằm ở trên giường nhỏ ngủ say, lúc hoàng hôn tỉnh lại, thấy Mộ Nam Chi ngồi tựa đầu giường, hết sức chuyên chú đọc sách giải trí.

Thật không hổ là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, tuy dung mạo thường thường, phần khí chất tao nhã này, cũng phải hơn xa nữ tử tầm thường.

Hứa Thất An một lần nữa nhắm mắt lại.

Hậu viện khách sạn, mèo mướp chưởng quầy nuôi nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, rời khỏi khách sạn.

Nó chạy nhanh ở trên đường cái, tốc độ cực nhanh, chạy chút dừng chút, hai khắc đồng hồ sau, tới ngoài cửa lớn Sài phủ.

Bóng đêm buông xuống, cổng Sài phủ đóng chặt.

Mèo mướp vòng quanh tường vây một vòng, tìm được một cái lỗ chó, chui vào.

Hứa Thất An lấy Tâm Cổ thao túng mèo mướp, chuẩn bị ban đêm thăm dò Sài phủ.

Có một số việc, con người không dễ điều tra, nhưng động vật có thể không kiêng kỵ gì.

Có những lời, sẽ không nói trước mặt người ngoài, nhưng trước mặt động vật, có thể nói thoải mái.

Hắn luôn cảm thấy vụ án Sài Hiền có cổ quái, dựa theo suy luận logic bình thường, rõ ràng hiềm nghi của Sài Hạnh Nhi lớn hơn nữa.

Ngoài ra, hắn còn phải nghe lén một chút tăng nhân Phật môn nói chuyện, hiểu biết mục tiêu cùng tính toán của bọn họ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Hy vọng ta sẽ không nhiễm thói quen nhập lên mèo của Kim Liên đạo trưởng...”

Hắn than thở một tiếng, có tính mục đích đến thẳng phòng của Sài Hạnh Nhi.

Tứ chi của mèo có đệm thịt thật dày, chạy trên đất phẳng, lặng yên không một tiếng động.

Cho dù là cao thủ tai thính mắt tinh, nếu không cẩn thận nghe, cũng không có khả năng bắt giữ được động tĩnh mèo mướp di chuyển.

Đương nhiên, cho dù nghe được, cũng sẽ không có ai để ý một con mèo hoang.

Hứa Thất An ở Sài phủ nửa ngày, đối với chỗ ở của Sài Hạnh Nhi, chỉ biết đại khái phương vị.

Mèo mướp “hoàn toàn không có mục đích” ở nội viện đi một chút dừng một chút, không bao lâu, rốt cuộc tìm được khuê phòng của Sài Hạnh Nhi, đó là một tòa tứ hợp tiểu viện, trong sương phòng của nhà chính, ánh nến lay động.

Mèo mướp ở dưới mái hiên chậm rãi đi, đi đến cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe.

“Lý lang, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi về Tương Châu, thật là vì ta sao?”

Trong phòng ngủ ánh nến sáng ngời, giọng nói bình thản dễ nghe của Sài Hạnh Nhi, từ trong khe cửa truyền ra.

“Đương nhiên!”

Lý Linh Tố giọng trầm thấp mà sâu sắc: “Ta từng nói, người có vướng bận là không đi xa được, cho dù hắn ở chân trời góc biển, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ trở lại bên cạnh người yêu.”

“Vậy ngươi thề, về sau không rời khỏi ta nữa.”

“Hạnh Nhi, nàng biết ta là lãng tử...”

Lý Linh Tố đổi giọng: “Nhưng nàng nếu nguyện ý đi theo ta, ta thề đời này tuyệt không rời khỏi nàng.”

Nói dối!

Mèo mướp nói thầm trong lòng, gã đàn ông tồi này, biết rõ đối phương sẽ không ở thời điểm mấu chốt này, bỏ lại Sài gia cùng hắn đi xa chân trời, mới cố ý nói như vậy.

Nó không nhìn thấy tình huống bên trong, vóc dáng con mèo cũng không cao tới cửa sổ, không thể chọc cái lỗ xem xét, với lại, một con mèo ghé vào bên cửa sổ nhìn lén, một màn này cũng quá kỳ quái rồi.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề.

Cho nên mèo mướp tao nhã ghé vào cửa, dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe lén.

Sài Hạnh Nhi thở dài một tiếng: “Lý lang, Sài gia gặp biến cố lớn này, ta sao có thể đi theo ngươi?”

Giọng Lý Linh Tố nhẹ nhàng vang lên: “Ta có thể ở lại chỗ này chờ nàng, đợi xong việc Sài phủ, chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ.”

Trong phòng nhất thời im lặng, có tiếng Sài Hạnh Nhi bình thản:

“Lý lang, không phải là ta không muốn theo ngươi lưu lạc chân trời, chỉ là thế đạo này, nếu có thể an bình vui vẻ, cần gì lang bạc kỳ hồ. Sài gia tuy gặp đại nạn này, nhưng đối với chúng ta mà nói, lại há không phải cơ hội tốt.”

“Nàng, có ý tứ gì?”

Giọng Lý Linh Tố thay đổi một chút.

“Đại ca của ta chỉ có ba đứa con trai, trưởng tử chết non, thứ tử bình thường vô năng, con út là kẻ ăn chơi, chỉ biết hưởng phúc. Hôm nay Sài Hiền đại nghịch bất đạo, làm ra việc ác bực này. thân phận gia chủ Sài gia, về sau chỉ có thể là ta làm.”

Sài Hạnh Nhi dịu dàng nói: “Lý lang, chỗ duy nhất ta không đủ, chính là chưa có con nối dõi. Ngươi ở lại Tương Châu được không, tương lai con của chúng ta, chính là gia chủ Sài gia.”

Lý Linh Tố chưa trả lời, im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:

“Hạnh Nhi, nàng nói cho ta biết, chuyện Sài Hiền, thật sự không quan hệ với nàng?”

“Ngươi không tin ta?” Giọng Sài Hạnh Nhi hơi thay đổi.

“Ta tất nhiên là tin nàng, chỉ là án này rất kỳ quái, ta lúc ấy lại không có mặt...”

Lý Linh Tố còn chưa nói xong, liền bị Sài Hạnh Nhi ngắt lời, lạnh như băng nói: “Ta mệt rồi.”

Lý Linh Tố thở dài, liền nói ngay: “Nàng nghỉ tạm cho tốt, ta về phòng trước.”

Vài giây sau, mèo mướp ngoài cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng “phốc” ngã xuống đất, tựa như có người ngã xuống, sau đó truyền đến thanh âm chấn động lại ngạc nhiên của thánh tử:

“Hạnh Nhi, nàng...”

Trong lòng mèo mướp Hứa Thất An rùng mình, biết hắn trúng độc rồi.

Sài Hạnh Nhi vì sao phải hạ độc thánh tử? Bản thể của ta ở khách sạn, căn bản khôn chạy tới cứu người được. Đúng rồi, có thể đi tìm hòa thượng Phật môn, xua hổ nuốt sói...

Ý niệm lóe lên, hắn nghe thấy Sài Hạnh Nhi lặng lẽ thở dài:

“Lý lang, ngươi thay đổi rồi, đổi thành ngươi trước kia, sẽ không để ý tất cả ôm lấy ta, an ủi ta. Nhưng ngươi bây giờ chỉ muốn rời khỏi. Ngươi quên thề non hẹn biển lúc trước rồi sao, quên ngươi vì lấy lòng ta, không để ý sinh mệnh nguy hiểm xâm nhập Thiên Tuyệt cốc?

“Là cái gì khiến ngươi thay lòng rồi?”

Không, cô nương, hắn không phải thay lòng, hắn chỉ là thận yếu rồi... Hứa Thất An lấy phương thức nói nhảm, ở trong lòng trả lời vấn đề của Sài Hạnh Nhi.