“Đám người Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân ở ngoài thành chặn lại phân thân hoàng đế, làm ra cống hiến trác tuyệt, sáng nay trong bố cáo nhắc tên bọn họ. Còn có, Hứa Thất An lúc ấy nói với ta, nếu Dương sư huynh không bế quan thì tốt rồi.
“Truyền tống thuật của ngươi phi thường hữu dụng, đáng tiếc ngươi bị lão sư nhốt ở đây.”
Chung Ly nói xong, sau một lúc lâu không thấy Dương Thiên Huyễn đáp lại, nàng tựa như ý thức được mình nói sai rồi, cổ rụt lại, bước nhỏ chuồn đi.
Vài giây sau, phía sau truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu nội tâm của Dương Thiên Huyễn:
“Ti Thiên Giám này, không ở lại cũng được!!!”
...
Vân Châu.
Chỗ núi non trùng điệp, thành lớn hùng vĩ dựa vào núi mà xây, phòng ốc, lầu các thấp thoáng ở trong rừng, dòng người như dệt cửi, náo nhiệt phi phàm.
Tòa thành này tên—— Tiềm Long!
Dân cư thành thị đạt hơn hai mươi vạn, do dân chúng Vân Châu, giang hồ tán nhân, bọn liều mạng cùng với quân đội tạo thành, nửa trồng trọt nửa săn bắn mà sống.
Người quyền lực lớn nhất trong thành là thành chủ, ở dưới hắn thống trị, thành Tiềm Long trật tự, cho dù là đám liều mạng đầu nhập vào, cũng phải ngoan ngoãn thu liễm tính tình nóng nảy.
Mà những giang hồ tán nhân bất mãn đối với triều đình Đại Phụng, mang thành Tiềm Long xưng là tịnh thổ, mang thành chủ xưng là hiền chủ.
Về phần dân chúng vốn từ các nơi của Vân Châu bắt đến, dùng để gia tăng dân cư, bởi vì ở đây sống coi như giàu có, liền an tâm định cư. Đối với dân chúng tầng dưới chót mà nói, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, cắm rễ ở nơi nào cũng không sao cả.
Ngoài thành Tiềm Long, là những sơn trại dùng để đóng quân, phụ trách rời trại cướp bóc, đảm đương phòng thủ trạm gác, cùng với thao luyện tân binh.
Ngoài thành, một đám giáp sĩ mang theo hơn ba trăm dân binh, chặt cây, mở rộng đường, chuẩn bị ở khu vực này đầm nền, xây dựng phòng ốc mới, để dung nạp lưu dân vừa mới thu dụng.
Đi đầu là một thanh niên tuấn lãng, để trần thân trên, cầm rìu to, chặt cây từng phát một.
Cơ bắp theo động tác của hắn phồng lên, tràn ngập vẻ đẹp dương cương nam tính.
Một lão giả mặc đạo bào đứng ở một bên, nhìn vị thiếu chủ này rõ ràng tu vi cao tuyệt, lại giống hán tử bình thường ra sức chặt cây.
Lão đạo sĩ than thở: “Thiếu chủ, khu vực này phong thuỷ quá tốt, cho lưu dân ở lại, thật là phí phạm của trời.”
“Không sao không sao, đến thành Tiềm Long rồi, đều là người một nhà.”
Thanh niên thể phách cường kiện lau mồ hôi, tiếp tục chặt cây.
Lão đạo đạo hiệu Tiêu Diệp cười tiêu sái, lão vốn là một đạo sĩ vân du, sở học pha tạp, biết một chút kiếm pháp Nhân tông, biết một chút công đức thuật Địa tông, phong thủy y thuật mệnh tướng bói toán đều hiểu một chút.
Mấy năm trước, bởi không chịu nổi cẩu quan ức hiếp lương dân, phẫn nộ mà ra tay giết người, bị quan phủ địa phương truy nã, sau lưu lạc đến Vân Châu, dưới cơ duyên xảo hợp, vào thành Tiềm Long.
Ở lại nơi này vài năm, được Cơ Huyền con trai thứ bảy của thành chủ, cũng chính là vị thanh niên trước mắt này thưởng thức, chiêu mộ làm khách khanh.
Lão đạo vốn có chút thấp thỏm, dù sao nhàn vân dã hạc quen rồi, không hiểu quy củ, cũng không muốn hiểu, không thể đi làm việc cho người ta.
Nào ngờ vị thiếu chủ này so với lão càng nhàn vân dã hạc hơn, suốt ngày ở trong thành đi dạo, uống rượu đánh bạc với đám lưu manh, cùng dân chúng phố phường tán gẫu con mồi, thu hoạch.
Làm việc cũng là một hảo thủ, đích thân làm, cùng nhau lao động với giáp sĩ, dân phu.
Trong thành Tiềm Long, ai đề cập thiếu chủ Cơ Huyền, đều sẽ lộ ra nụ cười thân thiện.
Tiêu Diệp lão đạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Thiếu chủ, hôm nay Cơ Khiêm đã chết, ngươi cũng nên triển lộ mũi nhọn, tranh vị trí người thừa kế một chút. Sao còn buông lỏng như thế? Ngài trước kia giấu tài, bần đạo hiểu, trước mắt nếu không tranh phong, còn đợi tới khi nào?”
Thanh niên nheo mắt cười nói:
“Đạo trưởng, mấy thứ kia, phụ thân cho ta, mới là của ta. Chưa cho ta, ta cũng không đi tranh.”
Tiêu Diệp lão đạo tức đến dậm chân: “Vậy ngài cũng phải biểu hiện một chút chứ.”
Thanh niên dừng chặt cây, giơ lên rìu trong tay, cười sáng lạn: “Ta vẫn luôn làm.”
Lúc này, một vị thị vệ mặc giáp chạy tới, cao giọng nói: “Cơ Huyền thiếu chủ, thành chủ lệnh ngươi đi Quan Tinh các.”
Thanh niên cùng lão đạo nhìn nhau cười.
...
Quan Tinh các ở đỉnh núi, trèo cao nhìn xa.
Cơ Huyền thay một bộ áo bào lam mới tinh, dọc theo bậc đá trải ở trên núi, rốt cuộc tới một tòa lâm viên.
“Huyền thiếu chủ!”
Thủ vệ ngoài Lâm Viên khom người ôm quyền.
Cơ Huyền cười tủm tỉm chào hỏi với thị vệ, dừng bước, không nhanh không chậm hàn huyên vài câu, lúc này mới tiến vào khu vườn nhỏ.
Xuyên qua đình viện, xuyên qua từng tòa lầu các, Cơ Huyền dừng lại ở ngoài một chỗ vườn nhỏ, đứng cửa là hai thị vệ đồ đen.
Đây là Hắc Ảnh vệ của phụ thân, thành chủ thành Tiềm Long.
Hắc Ảnh vệ nhân số không nhiều, nhưng mỗi một vị Hắc Ảnh vệ, tu vi ít nhất là ngũ phẩm.
Hai gã Hắc Ảnh vệ chắp tay, chưa chào hỏi.
Ở trước mặt bọn họ, Cơ Huyền thu liễm nụ cười, khách khí ôm quyền, tiếp đó vào vườn.
Hắn ngựa quen đường cũ tới trước một tòa lầu các, cung kính nói: “Phụ thân, quốc sư.”
Cửa lầu các tự động mở rộng, bên trong truyền đến thanh âm thuần hậu ôn hòa: “Vào đi!”
Cơ Huyền vượt qua bậc cửa, vào sảnh lớn lầu một.
Ánh nến sáng ngời, màn che buông xuống, mặt đất sảnh lớn trải địa y dệt kim sang quý, trên bàn bày thú vàng bốn chân, phun ra đàn hương lượn lờ.
Nam nhân trung niên mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn ở ghế dựa lớn, ánh mắt uy nghiêm đánh giá Cơ Huyền, đây là con trai thứ bảy của hắn, con trai thứ bảy không làm việc đàng hoàng.
“Phụ thân!”
Cơ Huyền mắt không nhìn nghiêng, lại khom người chắp tay, hô một tiếng.
Sau đó, hắn nhìn về phía thân áo trắng ngồi xếp bằng sau màn che buông xuống, nheo mắt cười nói: “Quốc sư!”
Người trung niên áo bào tím chậm rãi nói: “Long mạch chi linh đã hủy, căn cơ Đại Phụng lại cắt đi một phần, có thể đoán được, Trung Nguyên chắc chắn đại loạn.”
Cơ Huyền cười nói:
“Chúc mừng phụ thân, chúc mừng quốc sư, sắp thành nghiệp lớn.”
Người áo trắng ngồi xếp bằng im lặng.
Người trung niên áo bào tím lắc đầu, tiếc hận nói: “Long mạch tuy hủy, khí vận lại chưa từng lấy ra.”
Cái này... Cơ Huyền lộ ra nét bất ngờ, khuôn mặt cho người ta ôn hòa thân cận lộ ra một sự nghiêm túc, nói: “Quốc sư tự mình ra tay, cũng không được?”
Người áo trắng sau màn che “Hắc” một tiếng:
“Không những không được, thiếu chút nữa chết ở kinh thành. Ta chưa bao giờ xem nhẹ Giám chính, lại đã xem nhẹ hắn.”
Nghe vậy, mắt Cơ Huyền nheo lại, ngay cả quốc sư cũng thiếu chút nữa chết ở kinh thành, có thể nghĩ mà biết, lúc đó tranh đấu thảm thiết bao nhiêu.
Quốc sư nói hắn, là chỉ vật chứa kia trong kinh thành, biểu đệ Hứa Thất An của mình?
Hứa Thất An lại làm cái gì, nghe ý tứ quốc sư, như gặp hạn ngã đau ở trên người hắn. “Đám người Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân ở ngoài thành chặn lại phân thân hoàng đế, làm ra cống hiến trác tuyệt, sáng nay trong bố cáo nhắc tên bọn họ. Còn có, Hứa Thất An lúc ấy nói với ta, nếu Dương sư huynh không bế quan thì tốt rồi.
“Truyền tống thuật của ngươi phi thường hữu dụng, đáng tiếc ngươi bị lão sư nhốt ở đây.”
Chung Ly nói xong, sau một lúc lâu không thấy Dương Thiên Huyễn đáp lại, nàng tựa như ý thức được mình nói sai rồi, cổ rụt lại, bước nhỏ chuồn đi.
Vài giây sau, phía sau truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu nội tâm của Dương Thiên Huyễn:
“Ti Thiên Giám này, không ở lại cũng được!!!”
...
Vân Châu.
Chỗ núi non trùng điệp, thành lớn hùng vĩ dựa vào núi mà xây, phòng ốc, lầu các thấp thoáng ở trong rừng, dòng người như dệt cửi, náo nhiệt phi phàm.
Tòa thành này tên—— Tiềm Long!
Dân cư thành thị đạt hơn hai mươi vạn, do dân chúng Vân Châu, giang hồ tán nhân, bọn liều mạng cùng với quân đội tạo thành, nửa trồng trọt nửa săn bắn mà sống.
Người quyền lực lớn nhất trong thành là thành chủ, ở dưới hắn thống trị, thành Tiềm Long trật tự, cho dù là đám liều mạng đầu nhập vào, cũng phải ngoan ngoãn thu liễm tính tình nóng nảy.
Mà những giang hồ tán nhân bất mãn đối với triều đình Đại Phụng, mang thành Tiềm Long xưng là tịnh thổ, mang thành chủ xưng là hiền chủ.
Về phần dân chúng vốn từ các nơi của Vân Châu bắt đến, dùng để gia tăng dân cư, bởi vì ở đây sống coi như giàu có, liền an tâm định cư. Đối với dân chúng tầng dưới chót mà nói, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, cắm rễ ở nơi nào cũng không sao cả.
Ngoài thành Tiềm Long, là những sơn trại dùng để đóng quân, phụ trách rời trại cướp bóc, đảm đương phòng thủ trạm gác, cùng với thao luyện tân binh.
Ngoài thành, một đám giáp sĩ mang theo hơn ba trăm dân binh, chặt cây, mở rộng đường, chuẩn bị ở khu vực này đầm nền, xây dựng phòng ốc mới, để dung nạp lưu dân vừa mới thu dụng.
Đi đầu là một thanh niên tuấn lãng, để trần thân trên, cầm rìu to, chặt cây từng phát một.
Cơ bắp theo động tác của hắn phồng lên, tràn ngập vẻ đẹp dương cương nam tính.
Một lão giả mặc đạo bào đứng ở một bên, nhìn vị thiếu chủ này rõ ràng tu vi cao tuyệt, lại giống hán tử bình thường ra sức chặt cây.
Lão đạo sĩ than thở: “Thiếu chủ, khu vực này phong thuỷ quá tốt, cho lưu dân ở lại, thật là phí phạm của trời.”
“Không sao không sao, đến thành Tiềm Long rồi, đều là người một nhà.”
Thanh niên thể phách cường kiện lau mồ hôi, tiếp tục chặt cây.
Lão đạo đạo hiệu Tiêu Diệp cười tiêu sái, lão vốn là một đạo sĩ vân du, sở học pha tạp, biết một chút kiếm pháp Nhân tông, biết một chút công đức thuật Địa tông, phong thủy y thuật mệnh tướng bói toán đều hiểu một chút.
Mấy năm trước, bởi không chịu nổi cẩu quan ức hiếp lương dân, phẫn nộ mà ra tay giết người, bị quan phủ địa phương truy nã, sau lưu lạc đến Vân Châu, dưới cơ duyên xảo hợp, vào thành Tiềm Long.
Ở lại nơi này vài năm, được Cơ Huyền con trai thứ bảy của thành chủ, cũng chính là vị thanh niên trước mắt này thưởng thức, chiêu mộ làm khách khanh.
Lão đạo vốn có chút thấp thỏm, dù sao nhàn vân dã hạc quen rồi, không hiểu quy củ, cũng không muốn hiểu, không thể đi làm việc cho người ta.
Nào ngờ vị thiếu chủ này so với lão càng nhàn vân dã hạc hơn, suốt ngày ở trong thành đi dạo, uống rượu đánh bạc với đám lưu manh, cùng dân chúng phố phường tán gẫu con mồi, thu hoạch.
Làm việc cũng là một hảo thủ, đích thân làm, cùng nhau lao động với giáp sĩ, dân phu.
Trong thành Tiềm Long, ai đề cập thiếu chủ Cơ Huyền, đều sẽ lộ ra nụ cười thân thiện.
Tiêu Diệp lão đạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Thiếu chủ, hôm nay Cơ Khiêm đã chết, ngươi cũng nên triển lộ mũi nhọn, tranh vị trí người thừa kế một chút. Sao còn buông lỏng như thế? Ngài trước kia giấu tài, bần đạo hiểu, trước mắt nếu không tranh phong, còn đợi tới khi nào?”
Thanh niên nheo mắt cười nói:
“Đạo trưởng, mấy thứ kia, phụ thân cho ta, mới là của ta. Chưa cho ta, ta cũng không đi tranh.”
Tiêu Diệp lão đạo tức đến dậm chân: “Vậy ngài cũng phải biểu hiện một chút chứ.”
Thanh niên dừng chặt cây, giơ lên rìu trong tay, cười sáng lạn: “Ta vẫn luôn làm.”
Lúc này, một vị thị vệ mặc giáp chạy tới, cao giọng nói: “Cơ Huyền thiếu chủ, thành chủ lệnh ngươi đi Quan Tinh các.”
Thanh niên cùng lão đạo nhìn nhau cười.
...
Quan Tinh các ở đỉnh núi, trèo cao nhìn xa.
Cơ Huyền thay một bộ áo bào lam mới tinh, dọc theo bậc đá trải ở trên núi, rốt cuộc tới một tòa lâm viên.
“Huyền thiếu chủ!”
Thủ vệ ngoài Lâm Viên khom người ôm quyền.
Cơ Huyền cười tủm tỉm chào hỏi với thị vệ, dừng bước, không nhanh không chậm hàn huyên vài câu, lúc này mới tiến vào khu vườn nhỏ.
Xuyên qua đình viện, xuyên qua từng tòa lầu các, Cơ Huyền dừng lại ở ngoài một chỗ vườn nhỏ, đứng cửa là hai thị vệ đồ đen.
Đây là Hắc Ảnh vệ của phụ thân, thành chủ thành Tiềm Long.
Hắc Ảnh vệ nhân số không nhiều, nhưng mỗi một vị Hắc Ảnh vệ, tu vi ít nhất là ngũ phẩm.
Hai gã Hắc Ảnh vệ chắp tay, chưa chào hỏi.
Ở trước mặt bọn họ, Cơ Huyền thu liễm nụ cười, khách khí ôm quyền, tiếp đó vào vườn.
Hắn ngựa quen đường cũ tới trước một tòa lầu các, cung kính nói: “Phụ thân, quốc sư.”
Cửa lầu các tự động mở rộng, bên trong truyền đến thanh âm thuần hậu ôn hòa: “Vào đi!”
Cơ Huyền vượt qua bậc cửa, vào sảnh lớn lầu một.
Ánh nến sáng ngời, màn che buông xuống, mặt đất sảnh lớn trải địa y dệt kim sang quý, trên bàn bày thú vàng bốn chân, phun ra đàn hương lượn lờ.
Nam nhân trung niên mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn ở ghế dựa lớn, ánh mắt uy nghiêm đánh giá Cơ Huyền, đây là con trai thứ bảy của hắn, con trai thứ bảy không làm việc đàng hoàng.
“Phụ thân!”
Cơ Huyền mắt không nhìn nghiêng, lại khom người chắp tay, hô một tiếng.
Sau đó, hắn nhìn về phía thân áo trắng ngồi xếp bằng sau màn che buông xuống, nheo mắt cười nói: “Quốc sư!”
Người trung niên áo bào tím chậm rãi nói: “Long mạch chi linh đã hủy, căn cơ Đại Phụng lại cắt đi một phần, có thể đoán được, Trung Nguyên chắc chắn đại loạn.”
Cơ Huyền cười nói:
“Chúc mừng phụ thân, chúc mừng quốc sư, sắp thành nghiệp lớn.”
Người áo trắng ngồi xếp bằng im lặng.
Người trung niên áo bào tím lắc đầu, tiếc hận nói: “Long mạch tuy hủy, khí vận lại chưa từng lấy ra.”
Cái này... Cơ Huyền lộ ra nét bất ngờ, khuôn mặt cho người ta ôn hòa thân cận lộ ra một sự nghiêm túc, nói: “Quốc sư tự mình ra tay, cũng không được?”
Người áo trắng sau màn che “Hắc” một tiếng:
“Không những không được, thiếu chút nữa chết ở kinh thành. Ta chưa bao giờ xem nhẹ Giám chính, lại đã xem nhẹ hắn.”
Nghe vậy, mắt Cơ Huyền nheo lại, ngay cả quốc sư cũng thiếu chút nữa chết ở kinh thành, có thể nghĩ mà biết, lúc đó tranh đấu thảm thiết bao nhiêu.
Quốc sư nói hắn, là chỉ vật chứa kia trong kinh thành, biểu đệ Hứa Thất An của mình?
Hứa Thất An lại làm cái gì, nghe ý tứ quốc sư, như gặp hạn ngã đau ở trên người hắn.