Xuyên Không Về Năm 1965

Chương 32: Dạy Con Từ Bé!




nhóm dịch: bánh bao“Thím, cháu còn muốn ăn thịt ba chỉ.



”Khương Vãn không để ý tới nhóc con, nhỏ như vậy cũng không thể dưỡng thành thói quen ăn riêng cho mình, ba đứa nhỏ, cô cố gắng công bằng chút ít.





Cố Tiểu Đao chia thịt ngũ hoa thành hai, phải chia làm một nửa cho em trai, Khương Vãn dùng đầu đũa gõ tay Cố Tiểu Ngư mang muốn lấy thịt“Lúc Thiết Trụ Nhi cướp trứng gà của cháu, cháu còn đi lên đánh nhau, hiện tại cướp phần của trai ruột à?”Khương Vãn bảo Cố Tiểu Đao ăn mì đi, “Thằng cả, hiện tại còn chưa đến mức bốn người ăn một chén mì, hôm nay cháu chia cho Tiểu Hắc Ngư nửa miếng thịt, ngày mai nhóc con có thể hỏi cháu muốn thêm nữa, ngày mốt lại hỏi cháu muốn nửa con heo, thế khi ấy cháu có thể lấy được không? Chăm sóc em trai không phải là để cháu làm quen với những gì nhóc con muốn.



”Cố Tiểu Đao tinh tế thưởng thức, tâm lý cũng không rõ lắm, có điều cậu bé vẫn rất nghe lời ăn hết thịt trong chén mình.





Cố Tiểu Ngư rối rắm thu hồi nắm đấm nhỏ, “Cháu còn lâu mới cướp của anh trai, đều tại thịt quá ngon.




”Bánh hành tươi không thể để, Khương Vãn cho bọn họ một cái bánh, chính mình cũng ăn một cái.





Khách sạn quốc doanh gần nhà ga, trong cửa hàng chật kín người, một người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, dẫn theo một cô bé mười mấy tuổi cùng một nhóc con năm sáu tuổi, gọi một bát mì dương xuân không tìm được vị trí, nhìn thấy bàn Khương Vãn này sắp ăn xong, nói: “Em gái, chúng ta chờ bàn này của cô có được hay không.




”Tiểu Đao Tiểu Phong đều ăn xong liền nhường chỗ cho các cô, Khương Vãn cười gật gật đầu, thúc giục Tiểu Ngư nhanh chóng ăn, thu dọn hành lý ra cửa.



Người phụ nữ trung niên mang theo đứa nhỏ ngồi xuống, từ trong túi rút ba đôi đũa, ba người cùng nhau ăn mì.






“Bé con, con ăn ít một chút, để lại cho em trai thêm một miếng.




”Người phụ nữ trung niên từ trong túi hành lý lấy ra một cái bánh ngô, bẻ một nửa cho cô bé mười tuổi, “Bánh ngô chấm chút canh mì liền mềm, mì quý, giữ lại cho em trai ăn no, thằng bé không ăn được nữa thì con ăn, chờ đến ly đảo gặp ba con rồi, cuộc sống nhà chúng ta liền tốt hơn.



”.