Đường Chấn ôm cô vào lòng rồi nói liên tục: “Y Y cuối cùng muội tỉnh rồi. Muội có biết lúc đang trên đường hồi phủ muội lại ngất đi khiến ta sợ đến thế nào không? Giờ muội thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? Có đói không? Muội hãy hứa với ta sau này phải luôn bên cạnh ta được không Y Y?”
Anh vừa ôm vừa nói một lèo khiến Lâm Y vừa mới tỉnh đã muốn làm mệt trở lại. Cô nhìn qua thì thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt và nụ cười đầy ẩn ý, Lâm Y đỏ mặt đẩy Đường Chấn ra rồi nói: “đa tạ tướng quân quan tâm, nô tỳ….nô tỳ đã không sao rồi.” cô nói mà không dám nhìn lên luôn đó.
Anh chau mày lại vì nghe cô xưng hô như vậy nhưng chợt nhớ còn mọi người nên anh cũng hiểu cô ngại mà không bực bội nữa, anh nắm tay cô nói: “Y Y muội sau này đừng xưng nô tỳ nữa, ta đã thưa chuyện của ta với muội cho phụ mẫu và vương gia, vương phi rồi nên muội không cần xấu hổ như vậy nữa đâu.”
Lâm Y ngước lên nhìn anh thì Thiên Kỳ nói: “đúng đó, bọn ta cũng vui thay cho muội nên muội hãy cứ sống theo tình cảm của mình đi đừng vì xấu hổ mà né tránh lòng mình nữa.”
Lâm Y khẽ gật đầu còn Đường Chấn vui không thể tả, từ lúc đó trở đi lúc nào cũng cười cười như thằng điên lâu năm. Những ngày trị thương Lâm Y được Trần Diệu thường xuyên mang canh bổ đến, Thiên Kỳ kê nhiều thang thuốc chữa thương cùng bổ máu cho cô còn Đường Chấn thì túc trực bên cạnh cô mọi lúc khi cô cần giúp đỡ.
Hôm nay là dịp trung thu. Cả kinh thành người người tấp nập đi dạo phố, đèn lồng được treo cao nơi các tửu lầu và nhà dân khiến cho cả kinh thành được thắp sáng, con sông dài được phủ khắp bằng đèn hoa đăng ước nguyện, các gian hàng câu đối cùng đèn lồng tấp nập người xem, nhưng quán ăn cũng đông khách không kém tạo nên khung cảnh sầm uất, đẹp lung linh như trong tranh.
Thiên Kỳ và Chính Vũ cùng nhau về phủ Tể Tướng dự bữa tiệc đoàn viên. Ông bà cùng Thiên khương nhìn thấy cả hai hạnh phúc thì ba người cũng an lòng, suốt buổi ăn mọi người cười nói rất vui vẻ. Thiên Kỳ được Chính Vũ nắm tay đi dạo sau khi dùng cơm, trên đường đi, Chính Vũ đến người bán kẹo hồ lô, chàng mua rồi đưa cho nàng nói: “Kỳ Ký, cho nàng.”
Thiên Kỳ cười nhận lấy rồi nói: “sao chàng biết ta thích ăn hồ lô ngào đường vậy?”
Chính Vũ cười nói: “ái thê thích gì thì thân là phu quân như ta đương nhiên phải biết rồi.”
Nàng mỉm cười cắn nhẹ viên kẹo rồi đưa cho chàng nói: “chàng ăn không?”
Chính Vũ cười lưu manh cúi xuống hôn lên mội cô nơi bị vướng chút đường của kẹo rồi nói: “hưm, kẹo đúng là rất ngọt nha.” Thiên Kỳ xấu hổ vì Chính Vũ dám làm vậy ngay tại chỗ đông người, khẽ đánh chàng một cái rồi đi đến nơi treo câu đối. Chính Vũ cười tươi rồi bước theo sau nàng.
Sau khi dạo hết tất cả thì Chính Vũ dẫn nàng đến bên gốc tử đằng cạnh bờ hồ đưa ra hai cái hoa đăng vừa mua được và nói: “Kỳ Kỳ, nàng ước đi.” Cả hai ngồi dưới gốc cây tử đằng đầy hoa mà nhắm mắt ước nguyện, làn gió thồi khiến những cánh hoa rơi càng làm khung cảnh thêm phần lãng mạn.
Cả hai thả đèn xong thì Chính Vũ hỏi: “Kỳ Kỳ, nàng vừa ước điều gì vậy?”
Thiên Kỳ tựa người vào ngực chàng nhẹ giọng nói: “ta ước chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy và mong Y nhi cung Đường Chấn được viên mãn.”rồi nàng ngước lên hỏi: “vậy chàng ước điều gì?”
Chính Vũ đưa hai tay ôm nàng nói: “ta ước chúng ta ngàn năm không rời cùng với mong nàng mau sinh cho ta một tiểu Bảo Bảo” chàng nói rồi cúi xuống nhìn nàng đầy yêu thương.
Thiên Kỳ đấm nhẹ vào ngực chàng: “chàng….. xấu xa.”
Chính Vũ cười lớn rồi rút trong tay áo ra cây trâm được làm bằng bạch ngọc được đính thêm viên hồng ngọc to quý giá mà chàng đã mua từ rất lâu cho nàng, chàng cài nhẹ lên tóc rồi hôn nhẹ lên mái tóc mang hương hoa oải hương thơm lừng, Chính Vũ cúi xuống nhìn nàng ôn nhu nói: “Kỳ Kỳ, ở mãi bên cạnh ta nha ái thê của ta.” Nàng cười gật đầu, Chính Vũ cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào đầy mật ngọt, Thiên Kỳ cũng khẽ nhắm mắt mà tận hưởng giây phút ngọt ngào này.