Xuyên Không Về Làm Tiểu Thư Uy Quyền

Chương 2




Hôm nay là tiệc tròn một tuổi của Diệp tiểu thư phủ Tể Tướng nên mọi người ai cũng tất bật chuẩn bị tươm tất để đón khách quý. Cũng nhờ dịp này mà nàng mới biết phụ thân nàng là Tể Tướng đương triều của Đại Đường, còn mẫu thân nàng là muội muội hoàng hậu đương triều, nàng và ca ca sinh ra đã ngậm thìa vàng, quyền quý ngất trời, nàng thầm cảm ơn ông tròi đã cho cô cuộc sống đầy uy quyền như mình luôn ao ước, sau này ai dám đụng vào ta là xác định nhé. Nghĩ như vậy nàng nằm trong vòng tay mẫu thân mình mà cười hắc hắc, Sở Tuyết thấy con mình cười thì cũng vui theo rồi ẵm nàng ra cho mọi người ngắm nhìn.

Vì phụ thân là quan to trong triều với mẫu thân là muội của hoàng hậu nên hôm nay cả hoàng thượng và hoàng hậu cùng bá quan đều đến, hoàng hậu còn dẫn một vị hoàng tử tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng gương mặt lạnh lùng xa cách khiến không ai dám lại gần, tất cả quỳ xuống hành lễ rồi cùng nhau bước đến chúc mừng Diệp Thiên Khang.

Đến lúc chọn vật, nàng vì xem phim nhiều nên đam mê kiếm thuật và y thuật nên liền bò đến mà ôm quyển sách y và thanh kiếm gỗ. Cả ông và bà đều bất ngờ nhưng lại vui vẻ vì nàng không bị vàng bạc che mờ, bà bước lại ôm nàng vào lòng rồi ẵm vào trong, mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên rồi cùng chúc mừng vì sự thông minh của vị tiểu thư này.

Vị hoàng tử nhìn thấy như vậy đôi mày khẽ chau lại rồi nói khẽ nói gì đó với Hoàng hậu khiến bà vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ bội phần.1

- ------------*******-------------

Sáu năm sau, trên phố có hai vị hài tử, một vị mười một tuổi, gương mặt nghiêm nghị, trầm tĩnh, tóc búi củ tỏi kèm trâm ngọc, trên người khoác bộ y phục màu xanh dương trông thập phần khôi ngô, bên cạnh là một vị sáu tuổi, gương mặt hoạt bát tinh nghịch, tóc cột một nửa bằng dây buộc màu xanh đậm, trên người khoác bộ y phục nam nhân màu xanh biển trông thập phần đáng yêu. Hai vị đó không ai khác là Diệp Thiên Khương và Diệp Thiên Kỳ, đại công tử và nhị tiểu thư được cả phủ sủng ái của Tể Tướng phủ.

Nàng quay qua nói: “Ca ca muội muốn ăn kẹo hồ lô”

Anh cười yêu thương: "Được. Muội muốn ăn gì ca đều mua cho muội.” Nói xong đưa tay lên xoa đầu nàng rồi nắm tay nàng bước đi.

Trong lúc cả hai trên đường về đến phủ thì gặp một người tuổi chừng ba mươi, gương mặt uy nghiêm có nét hiền từ trên bộ y phục đầy máu mà ngất bên cạnh tường phủ. Thiên Kỳ thấy vậy vội cùng ca ca đỡ vị ấy vào biệt viện của nàng trong phủ để chữa thương.

Sau khi gọi gia nhân cùng đỡ thúc ấy vào trong thì nàng phân phó mọi người chuẩn bị y phục và nước ấm cùng vải sạch, còn nàng vì từ khi ba tuổi đã xin đến Thái Y viện học với các quan thái y, không biết do yêu thích hay thiên bẩm mà nàng học rất nhanh, luôn được các quan khen ngợi nên giờ nàng mới có thể xử lý các vết thương.

Thiên Khương nhìn muội mình mang người lạ về phủ còn chữa trị thì lo lắng: “Kỳ Kỳ à, muội làm như vậy có mạo hiểm quá không? Chúng ta không biết thúc ấy là ai mà lại đem về phủ như vậy có hơi…”

Thiên Kỳ nhìn lên cười nói: “Ca ca muội thân là đại phu, không thể thấy chết không cứu a! Hơn nữa vị thúc thúc bị thương rất nặng, không cứu e khó giữ mạng. Chúng ta coi như tích đức cho phụ mẫu đi ca.”

Anh nghe vậy cũng gật đầu rồi phụ Thiên Kỳ băng bó và thay y phục cho thúc ấy. Sau khi băng bó và uống thuốc xong thì vị thúc thúc ấy tỉnh lại nhìn hai hài tữ đang đứng bên cạnh với ánh mắt lo lắng nhìn mình mà ông ngạc nhiên vô cùng, trong lòng nghĩ nếu là hài tử khác thì có lẽ đã khóc om sòm hoặc bỏ chạy khi thấy thương tích như vậy, còn hai đứa bé này lại chẳng những không sợ hãi còn đưa ông về trị thương, ông hỏi ra mới biết là nàng có học y thuật.

Ông cảm thấy có duyên với cả hai nên mở lời: “Cảm hơn hai đứa đã cứu ta, ta tên là Trương Nhật Minh, là trang chủ của Minh Nguyệt sơn trang và cũng là bạn hữu của phụ thân hai đứa. Ta không có con lại thấy có duyên với hai con, nay ta muốn nhận hai đứa làm nghĩa tử và ta sẽ dạy võ công cùng những gì ta biết cho các con. Các con thấy sao?”

Cả Thiên Khương và Thiên Kỳ nhìn nhau rồi lại nhìn Nhật Minh, Thiên Khương ái ngại nói: “Trương thúc thúc, viếc này tụi con không thể tự quyết được, có gì một chút phụ mẫu con về rồi người hãy bàn chuyện này sau. Giờ tụi con xin phép ra ngoài cho thúc nghỉ ngơi.” Ông mỉm cười gật đầu rồi nằm xuống nghỉ ngơi còn hai người thì đi ra ngoài.