Xuyên Không Về Làm Tam Vương Phi

Chương 39: Rơi xuống vách núi




...Chương 39...

...( Rơi xuống vách núi)...

' TIỂU HI......... '

Tuyết Thanh Linh kinh ngạc mà hét lớn

Lãnh Hi sau khi nhắc cô cần thận liền lập tức lao về phía cô mà đẩy cô ra.

Mũi tên vốn nhắm vào cô bây giờ đã nằm trên ngực của Lãnh Hi

Lãnh Hi bây giờ cũng không còn sức lực nữa mà lập tức ngã xuống.

' Tiểu Hi....... muội....... muội đừng dọa ta. Muội mau tỉnh dậy đi Tiểu Hi....... '

Tuyết Thanh Linh bị cảnh vừa rồi dọa cho sợ hãi mà nhanh chóng đi đến chỗ Lãnh Hi ôm cô vào lòng mà liên tục nói khôbg có điểm dừng

Hốc mắt của cô bây giờ đã đỏ ửng, những giọt nước mắt cũng dần lăn xuống liên tục không ngừng trên gương mặt cô.

' Tiểu Hi muội đùng dọa ta nữa mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi Tiểu Hi. '

Tuyết Thanh Linh ôm Tiểu Hi mà khóc nấc lên, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy cơ chứ. Cô chỉ là đi cứu muội muội của cô thôi mà sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.........

Lẽ nào ông trời muốn cướp đi tất cả những người thân của cô sao. Trước đây đã cướp mất cha mẹ cô khiến cô thành trẻ mồ côi, tưởng chừng cho cô đến nơi này để có thể đền bù cho cô nhưng sao lại như vậy chứ.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai, Tiểu Hi đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với cô như vậy.

Tuyết Thanh Linh cứ ôm lấy Lãnh Hi mà khóc miệng liên tục gọi Tiểu Hi.......

' Đúng rồi....... A Vũ, còn có A Vũ. A Vũ chắc chắn sẽ cứu được Tiểu Hi. Không có chuyện gì mà chàng ấy không làm được hết. '

Tuyết Thanh Linh như tìm được một tia hi vọng mà đặt Lãnh Hi xuống muốn đi tìm Lãnh Thiên Vũ.

Nhưng cô vừa xoay người đã thấy Lãnh Văn Sơn cầm kiếm tiến đến với một gương mặt không chút cảm xúc

Khoảnh khắc mũi tên đâm vào ngực của Lãnh Hi Lãnh Văn Sơn như chết lặng

Tại sao chứ, người hắn muốn giết là Tuyết Thanh Linh chứ không phải Tiểu Hi của hắn. Mọi chuyện sao lại trở nên như vậy.

Đúng rồi, là Tuyết Thanh Linh, tất cả là tại cô ta, tại cô ta mà Tiểu Hi mới bị thương, tất cả là tại cô ta........

Lãnh Văn Sơn không kiềm chế được cảm xúc mà cầm kiếm muốn giết chết cô, hắn dồn cô tới sát vách núi rồi vung kiếm lên

Tuyết Thanh Linh nhanh chóng tránh được nhưng không may lại bị trượt chân khiến cả thân hình chao đảo mà rơi xuống, cũng may là cô vẫn bám vào được khối đá nên không bị rơi xuống

Bây giờ Lãnh Thiên Vũ mới đuổi đến nơi thấy mọi thứ đều trở nên hoang tàn.

' Kia là......... '

Lãnh Thiên vũ nhìn thấy Lãnh Hi nằm bất động ở đó không khỏi hôt hoảng. Sao muội ấy có thể bị thương như vậy chứ.

Vậy Tiểu Linh, Tiểu Linh đâu rồi. Nàng ấy rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không.

Lãnh Thiên Vũ lo lắng nhìn xung quanh thấy Lãnh Văn Sơn đang đứng sát vách núi, dưới đó hình như còn có........ một người.........

Khoan đã......... chiếc vòng đó..........Tiểu Linh.

' Lãnh Văn Sơn ngươi điên rồi. '

Tuyết Thanh Linh dốc hết sức lực bám vào mà nói nhưng dường như Lãnh Văn Sơn không hề nghe lọt tai mà miệng cứ lẩm bẩm

' Tất cả là do ngươi, là do ngươi hại Tiểu Hi, là do ngươi hại muội ấy........ '

Tuyết Thanh Linh cảm thấy bất lực với tình trạng này của hắn liền không chịu nổi nữa mà định hét lên thì đột nhiên thấy anh đang đi về hướng này

' A Vũ, chàng đến rồi. '

Thấy vậy cô đành phải cố gắng kéo dài thời gian, nhất định phải đợi được chàng ấy tiến đến gần đây.

' Lãnh Văn Sơn ngươi còn không mau đưa Tiểu Hi đi trị thương thì muội ấy thật sự sẽ chết đó. Ngươi mau tỉnh táo lại đi.......... '

' Là tại ngươi......... '

Lãnh Văn Sơn vẫn như vậy, thứ gì cũng không nghe lọt mà dần giơ kiếm lên

Lãnh Thiên Vũ thấy hành động của Lãnh Văn Sơn thì liền lo sợ mà nhanh chóng chạy lại, chỉ mong có thể đến kịp

' Lãnh Văn Sơn ngươi mau cút......... '

Lãnh Thiên Vũ vừa chạy mà vừa hét lên nhưng Lãnh Văn Sơn đã nhanh hơn một bước mà đâm kiếm xuống, mỏm đá bị nứt ra Tuyết Thanh Linh không có điệm tựa liền rơi xuống

' Tiểu Linh........ '

Lãnh Thiên Vũ đuổi đến nơi nhưng rốt cuộc vẫn không kịp liền gieo người xuống cùng cô

' Tiểu Linh, mau nắm lấy tay Bổn vương........ '

Tuyết Thanh Linh nghe thấy, cô cũng muốn nắm lấy tay anh nhưng cô không còn sức lực nữa.

Lẽ nào cuộc đời cô đến đây lại kết thúc rồi sao. Cô còn chưa sống thật hạnh phúc với A vũ, còn chưa sinh con của hai người nữa cơ mà. Sao lại như vậy chứ.

' Tiểu Linh nghe Bổn vương nói mau đưa tay đây...... '

Lãnh Thiên Vũ thấy cô cứ nhìn mình mà không động đẫy liền hét lớn

' A Vũ........ ta........ ta không cam tâm. '

Cô ngước mặt lên nhìn anh rơi nước mắt mà nói, nhìn người mình yêu đang cùng mình gieo mình xuống vách núi này mà nói.

Cô thật sự không cam tâm, ông trời sao lại đối xử bất công như vậy chứ. Cho cô hạnh phúc một lần lẽ nào khó như vậy sao.

Ý thức cô dần dần mơ hồ không nhìn thấy gì nữa chỉ có thể nghe văng vẳng tiếng anh gọi cô

Anh gọi cô Tiểu Linh........ Tiểu Linh rất nhiều lần, hình như anh đang khóc, cô nghe thấy sự sợ hãi cùng nức nở trong giọng nói của anh. Chữ Tiểu Linh anh gọi nghe thật hay......... nhưng xem ra cô không có cơ hội để nghe nữa rồi.