...Chương 37...
...( Giao chiến)...
............ Ở khu rừng phía Bắc.............
' Đến rồi sao, Tam đệ. '
Lãnh Văn Sơn đã đứng sẵn ở đấy xem ra chỉ chờ anh đến liền quay ra với một gương mặt vui vẻ.
' Nếu người đã có lòng hẹn thì Bổn Vương sao có thể không tới. '
Lãnh Thiên Vũ không nhanh không chậm mà đáp lại
' Nếu đã như vậy chắc hẳn ngươi cũng biết mục đích của Bổn Vương hôm nay là gì '
lãnh Văn Sơn nhìn vào Lãnh Thiên Vũ mà nói.
Từ nhỏ tới giờ hắn luôn bị so sánh với Tam đệ của mình từ văn cho tới võ lúc nào hắn cũng là người yếu kém hơn.
Mặc cho hắn có nỗ lực, cố gắng như thế nào thì cũng đều bị mọi người bác bỏ. Tất cả chỉ chăm chăm vây quanh để nịnh nọt Lãnh Thiên Vũ mà quên mất còn có một vị Nhị vương gia là hắn.
Cũng kể từ thời khắc đó mà hắn đã trở nên không đội trời chung với lãnh Thiên Vũ, trong đầu chỉ có một ý niệm đó chính là người sống ta chết hoặc ngược lại.
' Bổn Vương lại muốn biết ngươi là có mục đích gì. Giết chết Bổn vương sao? '
' Tam đệ nói như vậy thì hơi quá rồi ta chẳng qua là muốn loại bỏ những kẻ ngáng đường mình mà thôi sao phải dùng từ ngữ nặng nề như vậy. '
Lãnh Văn Sơn cợt nhả nhìn anh mà nói, xem ra là đã có chuẩn bị kĩ càng.
' Từ khi nào ngươi cho rằng có thể đánh thắng ta vậy, chuyện này không phải là rất nực cười hay sao. '
' Vậy nên ta đương nhiên không ngốc mà đi một mình rồi. Còn nấp ở đó làm gì, không mau ra đây tiếp đón Tam vương gia. '
Lãnh Văn Sơn vừa dứt lời thì ở trong bụi cây có tầm 8 đến 10 tên thích khách đi ra.
Lãnh Thiên Vũ thấy thế một chút biến đổi biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có mà chỉ lạnh giọng nói đúng 2 từ
' Lên đi '
Xong tất cả đám thích khách đều lao lên cùng một lúc, có vẻ bọn chúng cho rằng có thể nắm chắc phần thắng trong tay nên trên mặt ai cũng nở một nụ cười khinh địch.
Nhưng đừng quên đối thủ của bọn chúng là Tam Vương Gia Lãnh Thiên Vũ. Cuộc đời của anh chưa bao giờ xuất hiện chữ bại trận đâu.
Bọn thích khách khia lao đến người nào anh liền vung kiếm chém hết tất cả, đến khi chỉ còn tên cuối cùng thì lúc đấy hắn mới run rẩy xin tha mạng.
' Lãnh Văn Sơn, còn trò gì thì mau làm nốt đi, Bổn vương không có thời gian để chơi với ngươi đâu. '
' Vội làm gì chứ. Ta cũng biết mấy tên này không thể làm gì được ngươi nên tất nhiên phải có sự chuẩn bị khác rồi. '
Nói xong hắn liền lấy ra một mồi lửa rồi nhìn anh với ánh mắt đắc thắng
' Lãnh Thiên Vũ, hôm nay dù ngươi có mọc cánh cũng không thoát khỏi nơi này được đâu. '
Nói xong hắn liền ném mồi lửa về phía anh
Nhưng một lúc sau vẫn thấy không có động tĩnh gì mặ mày hắn liền trở nên khó hiểu
' Không cần phải kinh ngạc như vậy, số thuốc nổ ngươi chôn ở đây Bổn vương đã giúp ngươi lấy đi hết rồi. '
Mặt mày Lãnh Văn Sơn sau khi nghe câu này mới là đỉnh điểm của sự khó coi.
Hôm qua sau khi nhận được thư của hắn thì anh đã có một chút ngờ vực. Sau đó trông đêm hôm ấy anh liền dẫn người đến nơi này xem hắn có giấu thứ gì không.
Xem xét xung quanh thấy không có gì đáng nghi nên anh liền cho người đào đất lên xem rốt cuộc có thứ gì không. Ai ngờ suy nghĩ của anh lại đúng như vậy, dưới mảnh đất này được Lãnh Văn Sơn chôn một lượng thuốc nổ đủ để làm chết người, mà loại thuốc nổ này chỉ cần có một lượng nhiệt nhỏ thôi cũng đã có thể kích hoạt.
' Hết trò rồi đúng chứ. Nếu vậy thì liền khoanh tay chịu trói về nhận tội đi. '
' Lãnh Thiên Vũ, không ngờ ngươi lại cũng có thủ đoạn như vậy. '
' Đối với ngưòi như ngươi thì cần gì thủ đoạn chứ. Đây chỉ gọi là xem xét địa điểm một chút thôi, lấy đâu ra thủ đoạn. '
Lãnh Văn Sơn không nói gì nữa mà chỉ đứng cười một cách khó hiểu
' Đúng, là xem xét. Nhưng ngươi nghĩ rằng nếu ta đã gọi ngươi ra đây thì sẽ để cho ngươi an toàn trở về sao. '
Lãnh Văn Sơn vừa nói đồng thói huýt một hơi sáo như là một tín hiệu gì đó.
Ngay sau đó có tất cả khoảng 100 người tụ tập đến nơi hắn đang đứng. Mà những người này hình như đều là quân đội của một số vị tướng trong triều đình.
Đến chuyện này mà bọn họ cũng dám nhúng tay vào thì thật sự là muốn tạo phản rồi.
' Lãnh Thiên Vũ, hôm nay ngươi bắt buộc phải chết. '
Lãnh Văn Sơn nói xong tất cả đều lao vào giao chiến. Lãnh Phong cùng với vài binh sĩ nấp ở đó cũng nhanh chóng lao xuống tham gia.
Tình cảnh bây giờ quả thực vô cùng hỗn loạn. Chém chém giết giết liên tục khiến máu văng khắp nơi, ám cả vào mùi của không khí khiến nó trở nên tanh nồng, kinh dị và đáng sợ.
Ngay lúc tất cả đang giao chiến với nhau có một tên cận vệ từ đâu đi đến thì thầm gì đó với Lãnh Văn Sơn khiến hắn trở nên có chút hoảng loạn nhanh chong lấy ngựa rồi phóng đi.
Cảnh này đương nhiên đã bị thu hết vào tầm mắt của Lãnh Thiên Vũ, anh nhanh chóng nói với Lãnh Phong
' Lãnh Phong nơi này giao cho đệ, Bổn vương đuổi theo hắn. '
' Được, yên tâm đi Tam ca. '
Xong khi nói xong Lãnh Thiên Vũ cũng nhảy lên một con ngựa gần đó mà phóng đi, để lại đống hỗn chiễn này cho Lãnh Phong giải quyết.