Một vài canh giờ sau, Lam Chi đã khéo léo bó bột cho Khanh Như. Khanh Như và thái hậu lần đầu nhìn thấy cách trị thương như thế, có chút ngỡ ngàng. Nhưng Khanh Như thà là làm liều tin Lam chứ không muốn gọi thái y làm kinh động đến hoàng thượng.
“Quận chúa cứ yên tâm, chỉ cần người không cử động mạnh, vết thương sẽ nhanh chóng lành thôi.”
“Ừm. Đa tạ cô.”
“Không có gì. Trách nhiệm của ta mà.”
“Con đấy, lần sau không được như vậy nữa. Thân là quận chúa… con nhìn con xem, không khác gì một nam nhân, suốt ngày cứ ra ngoài đánh nhau.”
“Thái hậu à… con đã thê thảm lắm rồi, người còn mắng con.”
“Thái hậu, thật ra quận chúa như vậy rất tốt mà… được sống đúng với tính cách, làm những điều mình thích… đó là chuyện hạnh phúc nhất.”
“Cô nói rất đúng.”
Lam Chi nhẹ nhàng mỉm cười.
…
Đêm hôm đó, Lam Chi và Khánh Thiên vẫn gặp nhau ở bờ hồ.
Lam Chi thật tình kể cho Khánh Thiên nghe chuyện quận chúa bị thương.
“Hôm nay tay của quận chúa bị thương, may là ta phát hiện kịp thời.”
“Quận chúa bị thương à?” Khánh Thiên lãnh đạm hỏi.
“Ừm. Cô ấy bị gãy xương ở cánh tay, không nặng lắm, nhưng vẫn phải bó bột.”
“Sao ta không biết nhỉ?”
“Chỉ có ta và thái hậu biết thôi, quận chúa sợ sẽ bị hoàng thượng trách phạt.”
“Hừ… gan quận chúa cũng to thật.”
“Quả thật là rất lì đòn, huynh không biết đâu, ta bó bột và nắn lại xương, ta biết là rất đau, vậy mà quận chúa đến một cái nhăn mặt cũng chẳng có.”
“Vậy là do đại ca quên đấy thôi.”
Lam Chi cạp vào quả táo, ung dung chờ đợi Khánh Thiên kể chuyện.
“Quận chúa từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, không sợ trời, không sợ đất… từ nhỏ đã rất ý chí, có lần thái hậu cấm muội ấy luyện kiếm pháp. Muội ấy bất chấp cãi lời thái hậu luyện kiếm suốt một ngày một đêm, không nghĩ một giây nào, đến khi kiệt sức ngất đi mới dừng lại…. Thái hậu cũng vì sự kiên cường đó của quận chúa, nên mới yên tâm để muội ấy trở thành một nữ sĩ cho triều đình.”
“Ừm… đúng là rất đáng. Nhưng ta cũng có thể mà.”
“Cô? Cô nói thử ta nghe xem, cô đã làm gì?”
“Ta… sao này.. ta sẽ kể cho huynh.”
Giọng Lam Chi bổng chốc trầm xuống, ánh mắt có chút tủi thân, nhìn vào ánh trăng xa xôi.
“Cô sao thế? Nhớ nhà à?”
“Không! Ta… ta mồ côi.”
Nghe đến đây, Khánh Thiên có chút xót xa, đôi bàn tay chợt nhiên nắm lại.
“Đi, ta đưa đại ca đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Khánh Thiên nắm lấy cánh tay của Lam Chi, kéo cô đi.
Gần đến một bức tường cao, Khánh Thiên ôm vào eo Lam Chi, lấy đà ôm cô bay qua khỏi bức tường. Vên ngoài là một không gian rộng lớn, giữa núi, sông, cây cối và một thảm cỏ bạt ngàn.
“Đây là.”
“Đây là bên ngoài hoàng cung. Nhưng cô yên tâm, ngoài ta ra, không ai biết đâu.”
“Huynh đưa ta đến đây để làm gì?”
“Thả đèn… mỗi khi ta áp lực, mệt mỏi, hay… nhớ đến phụ thân ta… ta sẽ điều đến đây, thả đèn khổng minh. Xem như gửi hết tất cả vào chúng. Để chúng bay thật cao, thật xa, và mang đi hết.”
“Ta từng nghe qua, nhưng chưa từng được thử.”
“Nào… ta chỉ cô.”
Khánh Thiên ân cần, nhẹ nhàng chỉ cho Lam Chi làm đèn, và cách thả.
Khi thả đèn, Lam Chi rất thành tâm, cô chấp tay nhắm mắt cầu nguyện.
Cô cầu cho, ở thới giới mà cô rời đi, những người yêu thương cô, sẽ không đau lòng. Và những đứa trẻ mà cô nuôi dưỡng, sẽ được người khác thay cô chăm sóc.
Khánh Thiên ngắm nhìn cô gái bên cạnh mình, dưới ánh trăng sáng. Anh thật sự có chút động lòng với cô mất rồi.
Chợt nhiên Lam Chi mở mắt ra, Khánh Thiên giật mình nhìn cung quanh. Sau đó bảo Lam Chi nằm xuống dưới thảm cỏ, tận hưởng sự thoải mái.