Xe ngựa vừa đến hoàng cung. Quận chúa đã đứng đợi sẵn từ lâu, liền chạy đến.
"Lam Chi, tỷ... Tỷ sao vậy? Tỷ có..."
"Ta không sao. Muội đường lo."
"Tay của tỷ..."
"Vết thương nhỏ thôi, không sao."
"Sao lại không sao, vết thương nghiêm trọng thế này. Tỷ lại bảo là không sao."
"Được rồi.... Mau vào cung thôi."
Khánh Thiên và Khanh Như ân cần dìu Lam Chi về thư phòng.
"Mau truyền Quốc thái y." Khánh Thiên ánh ămts không ròi khỏi Lam Chi
"Nhưng..." A Minh có chút do dự.
"Đây là lệnh."
"Tuân lệnh!"
Quốc thái y, là thái y tiêng của hoàng thượng, chỉ chuẩn bệnh và thăm khám cho các vua chúa lúc bấy giờ
Vì tính chất công việc, nắm bắt toàn bộ tình hình sức khoẻ của hoàng thượng, nên Quốc thái y từ trước đến nay không được phép chuẩn bệnh cho bất cứ ai trong cung. Kể cả thái hậu.
Thế nhưng vì Lam Chi, vì một thái y nhỏ bé. Khánh Thiên lại truyền Quốc thái y đến.
"Thần tham kiến bệ hạ."
"Được rồi... mau lên."
"Thần..?"
"Mau lên."
Quốc thái y nghe lệnh đi đến bên cạnh, kiểm tra vết thương và bắt mạch cho Lam Chi.
"Bẩm hoàng thượng, Lam cô nương mất máu quá nhiều, vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng, lại thêm...."
"Ta không cần biết, ông mau chữa trị cho nàng ấy."
"Dạ, thần sẽ lặp tức kê thuốc."
Sau khi băng bó lại vết thương ở tay.
"Hoàng thượng..... Vết thương ở lòng bàn tay của Lam cô nương rất sâu, lại bị nhiễm trùng, vừa nãy thần đã rữa vết thương, và dùng thuốc để cầm máu. Có lẻ thêm nữa canh giờ nữa, vết thương sẽ rất đau.... Thần đã cho người sắc cho cô ấy một ít thuốc giảm đau, nhưng e là sẽ vẫn không có tác dụng gì."
"Được rồi. Ngươi có thể lui."
"Dạ."
Quốc thái y cuối thấp người rời đi.
Khánh Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lam Chi.
Nhìn cánh tay đang băng bó của cô, Khánh Thiên không kìm được lòng, xoa nhẹ vào vết thương.
Rồi lại nhẹ nhàng đặt lên trán cô nột nụ hôn.
"Xin lỗi, để cô phải chịu đau rồi."
...
Lúc này Khánh Thiên đã quay về triều, bắt đầu phái người đi điều tra nhóm người áo đen, đã hành thích quận chúa và Lam Chi.
... khi Lam Chi mơ mang tỉnh dậy, nhìn thấy Đông Tịch Vương đang ngồi bên cạnh.
"Lam Chi, muội tỉnh rồi."
"Đông tướng quân."
"Vết thương của muội, còn đau lắm không?"
"Đa tạ tướng quân quan tâm, vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."
"Muội đừng giả vờ với ta nữa, ta hiểu muội hơn ai hết, muội trước đây rất sợ đau... ta cũng không ngờ muội dám dùng tay không bắt lấy lưỡi gươm."
"Ta đã nói với ngài rồi, ta không còn là cô nương mà ngài từng biết, nên mong Đông tướng quân đừng quá bận tâm."
"Lam Chi, hà cớ gì, muội phải đẩy ta ra xa muội?"
"Không có lý do gì cả."
"Có phải là tên hoàng đế đó? Vì hắn nên muội mới trốn tránh ta? Nếu là vậy ta sẽ giết chết hắn."
"Ngài hiểu lầm rồi, ta vốn không dám quá phận, càng không dám trèo cao, ta chỉ là không còn yêu ngài, đối với ta ngài chỉ là một tướng quân dũng cảm, tài đức, đáng để ta ngưỡng mộ."
"Không thể nào, nhất định là do tên hoàng đế đó."
Nói rồi Đông Tịch Vương đứng bật dậy, tức giận rời khỏi phòng của Lam Chi. Quay về phủ.
"Thật không ngờ, người luôn điềm tĩnh như hắn, lại vì chuyện tình cảm mà mù quán đến thế.... đúng là, yêu vào rồi, không ai có thể giữ được sự sáng suốt."
Đúng vậy, Đông tướng quân chinh chiến sa trường biết bao năm, chưa từng vì ai mà thay đổi nét mặt. Hôm nay lại vì Lam Chi mà tỏ thái độ 3 phần bất bình, 7 phần lo lắng