Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 35: hoạn nạn




"ơ kìa, cô nương, sao lại như thế... bọn ta chỉ muốn vui vẻ một chút."

"ta nói rồi. các người đừng ép ta."

"haha. haha." bọn họ nhìn nhau cười phá lên,

"vậy. cô sẽ làm gì bọn ta. hahaha"

Khanh Như vun kiếm về phía tên cầm đầu, thanh kiếm xoẹt qua vai. điều này trực tiếp chọc giận họ.

Hắn nhìn vét thương, sau đó nhìn Khanh Như, ánh mắt như thể muốn nuốt chửng cô vậy, hắn hung hăn, nghiền giọng hét lên.

"cô chán sống rồi đúng không"

Khanh Như nhận thấy bản thân hoàn toàn không phải đối thủ của họ. vậy nên dốc sức tung ra vài chiêu, sau đó kéo tay Lam Chi bỏ chạy.

"Mau lên."

"Đứng lạy."

Vì trời tối, thân thể Lam Chi lạy không được nhanh nhẹn như Khanh Như, cô đã vấp ngã ngay sau đó."

"Khanh Như, muội mau chạy đi, muội nhanh nhẹn hơn ta, lại biết võ, chắc chẵn sẽ...."

"Không, muội sẽ không để tỷ gặp nguy hiểm."

"Muội là quận chúa, nhất định khoong thể xảy ra chuyện gị được. cứ yên tâm, ta sẽ có cách ứng phó."

"Muốn đi thì cùng đi, muội không thể để tỷ lại một mình đâu."

Vừa nói Khanh Như vừa cố gắng đỡ Lam Chi dậy.

Nhưng!!

"không chạy kịp nữa đâu.. haha"

một người áo đen đã đứng trước mặt Khanh Như.

không còn cách nào, Khanh Như đành giao tranh với họ. trong lúc đánh nhau, Khanh Như laị vô tình đánh rơi nón che mặt của một người trong số họ.

Hắn lập tức ra lệnh.

"giết!!!!"

....

Ngay khi Khanh Như ngã xuống, một tên đã lau kiếm về phía cô.

Nhưng,.... Lam Chi đã dùng cả hai tay của mình, nắm lấy lưỡi kiếm.



Dù biết sức mình không đến đâu, nhưng Lam Chi vẫn cố gắng giữ chặt lấy thanh kiếm.

Đến khi máu rỉ ra rất nhiều, Lam Chi dần kiệt sức thì.

Khánh Thiên và A Minh đột ngột xuất hiện. một kiếm cắt đứt thanh gượm của tên áo đen.

Bọn chúng thấy Khanh Như và Lam Chi có người đến giúp, vẫn không có ý định bỏ qua.

Một tên áo đen phát lên tín hiệu của bọn chúng. rất nhanh sau đó, đồng nọn của họ đã kéo đến.

"Chúng rất đông."

"A Minh, bảo vệ quận chúa an toàn về cung."

"Dạ."

A Minh lấy ra một quả bom khói, mạnh tay đánh xuống.

Bọn người kia đều là những sát thủ, chúng không hề vì thế màv mất dấu.

Khanh Như tuy bị thương, nhưng cô vẫn rất nhanh nhạy, dễ dàng thoát ra khỏi cánh rừng.

Nhưng Khánh Thiên và Lam Chi thì không may mắn như thế. vì dù Lam Chi có thông minh đến đâu.... cô vẫn là nữ nhi, chân yếu tay mềm, cộng thêm cánh tay cô không ngừng chảy máu. làm hai người họ bị bọn người áo đen dồn đến trên vách núi cao.

"Lam Chi. ta đếm đến 3, cô bám chặt lấy ta nhé,"

"Không. nếu không có ta, huynh sẽ thoát được."

"Cô nói lung tung gì vậy."

"Nhưng huynh không thể xãy ra chuyện gì được, huynh là...."

"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ cco, chúng ta sẽ không sao đâu."

"Không...."

"1 2 3 bám chặt vào."

Khánh Thiên xoay người nhảy thẳng xuống vực.

Giây phút này Lam Chi không hề sợ... cô nép sát vào Khánh Thiên, an tâm để Y gánh vác mình.

...

"Quận chúa. người không sao chứ?"

"Ta không sao. nhưng Lam Chi, tỷ ấy đang bị thương, tỷ ấy..."

"Quận chúa, thần nhất định sẽ đưa hoàng thượng và Lam Chi quay về an toàn."

"ta..."



"Quận chúa... xin người hồi cung, thấn sẽ lập tức cho người đi tìm hoàng thượng và Lam Chi."

...

"Lam Chi... Lam Chi..."

Khánh Thiên lo lắng ôm lấy Lam Chi, liên tục gọi cô.

Cho đến khi cô từ từ mở mắt ra.

"Lam Chi, là ta... cô có sao không?"

"Ta không sao. huynh... huynh có bị thương ở đâu không.'

Lam Chi lo lắng, sốt sắng tìm xem Khánh Thiên có bị thương ở đâu không.

Khánh Thiên bất chợt ôm lấy cô. nhỏ giọng.

"cô không sao là được rồi."

vừa nói, Y vừa lật hai bàn tay Lam Chi lên. đau lòng mà nói.

"Có đau lắm không?"

"K...không,, không sao."

"Đi.. ở đây vẫn chưa an toàn đâu. tìm một nơi an toàn. ta sẽ xử lý vết thương cho cô."

Khánh Thiên dìu Lam Chi đứng dậy. Sau đó, hai người họ tìm được một cái hang.

Khánh Thiên đi lấy nước về, chầm chậm rữa cánh tay của Lam Chị.

"vết thương rất nghiệm trọng. cô không sao thật chứ?"

"Ta không chắc."

"Nhưng ta... rất mệt."

"Cô cố lên một chút, người của A Minh sắp đến rồi."

"ừm....ta mệt quá, muốn thiếp đi một chút."

"Lam Chi, sao cô nhợt nhạt thế? cô đừng làm ta sợ."

"Ta không sao... ta chỉ là mất máu, nên dẫn đến suy nhượt cơ thể."

"Vậy.. vậy cô lấy máu của ta đi...'

Lam Chi nhoãn miệng cười. gạt đi thiện chí của Khánh Thiên.