“Lan ca, phu nhân gọi huynh.”
Một cô gái từ xa đi đến, gọi Cát Lan là Lan ca rất thân mật.
Khanh Như chuyển mắt sang cô nương ấy.
Cô ấy nhỏ nhắn, dịu dàng, nữ tính, lại rất xinh đẹp.
“Cô ấy là ai?”
“Ta có việc bận, ta đi trước.”
“Huynh…”
“Khanh Như. Bình tĩnh đã, ở đây đông người lắm.”
“Ta không quan tâm…”
Khanh Như nói rồi liền đi nhanh về phía Cát Lan và ô ấy.
“…” Lam Chi đuổi theo.
“Cát Lan!”
“Quận chúa!” Cát Lan dùng lại, hằn giọng với Khanh Như.
“Cô ta là ai.”
“Tiểu nữ Điệp Y tham kiến quận chúa.”
“Cô ta là ai? Sao lại ở đây?”
“Quận chúa đừng hiểu lầm. Tiểu nữ được Lan ca cứu sống trong trận chiến của hai nước. Người nhà của tiểu nữ đều chết cả rồi, tiểu nữ không chốn nương thân, Lan ca đây vì thương tình, không nhẫn tâm để tiểu nữ một mình ở nơi biên giới, nên mới cưu mang.”
“Ta có bảo cô nói không? Chổ bổn quận chúa nói chuyện, từ khi nào cô có quyền lên tiếng?”
“Tiểu nữ đáng chết, xin lỗi quận chúa.”
Điệp Y quỳ xuống van xin.
“Đi sang đây.”
Cát Lan nắm lấy cổ tay quận chúa, kéo mạnh đi về một hướng.
“Trò mèo của cô? Không hại được tỷ muội của tôi đâu. Đứng dậy đi.” Lam Chi nói.
“Vị cô nương này, cô nói gì? Ta không hiểu gì cả?”
“Đừng giả vờ nữa, vừa nhìn đã biết ý đồ của cô rồi.”
“Tiểu nữ thân phận thấp hèn, hoàn cảnh đáng thương, không dám trèo cao.”
“Xì..”
…
“Khanh Như, đây là Lục phủ, không phải hoàng cung, muội đừng làm loạn nữa.”
“Ta làm loạn? Huynh bảo ta làm loạn? Huynh đang bảo vệ cho cô gái kia?”
“Ta không có?”
“Vậy tại sao ta chưa từng biết đến sự tồn tại của cô ta?”
“Tại sao muội phải biết?”
“Ta…”
“Muội đường đường là một quận chúa đương triều, làm ơn đừng làm loạn nữa.”
“Được, là ta làm loạn…” quận chúa bật khóc chạy đi.
“Khanh Như…” Cát Lan gọi vọng theo.
Lam Chi thấy Khanh Như nức nỡ chạy ra thì đuổi theo.
Cát Lan đuổi theo ra đến chổ Điệp Y thì đột nhiên ả ta ngất đi.
Ngất vừa hay vào vòng tay Cát Lan.
“Điệp Y, Điệp Y.” Cát Lan đỡ lấy cô.
“Lan ca, muội chóng mặt quá.”
“Ta đưa muội về phòng.” Cát Lan bế lấ Điệp Y.
Cảnh này vừa hay lọt vào mắt của Khanh Như.
Cô càng nức nở hơn nữa chạy về.
Cô không đi kiệu, đi bộ về, trên đường đi, cô tháo hết trâm cài tóc và hoa tai mà Lam Chi cài cho cô.
“Khanh Như, về thôi, trời sắp mưa rồi.”
“Cô nhìn ta xem? Có phải ngốc lắm không? Trang điểm thật lộng lẫy, cài trâm cài tóc, rồi còn cả hoa tai?”
Khanh Như cứ như thế đi đên khi trời mưa vẫn không dừng lại.
Không ai hiểu được cô tại sao lại như thế.
Lam Chi càng ngăn cản, Khanh Như càng buồn hơ, Khanh Như rất mạnh mẽ, cô ấy không hề khóc, chỉ như người mất hồn, lủi thủi đi về phía trước, mặt cho trời mưa.
“Khanh Như.”
(Bốp)
Lam Chi tát vào mặt Khanh Như.
“Muội tỉnh lại xem? Chỉ mới một chút chuyện nhỏ như thế, đã như người mất hồn, ý chí của muội đâu hết rồi? Khanh Như kiên cường, mạnh mẽ đi đâu rồi?”
“Tỷ thì biết gì chứ.”
“Ta không cần biết gì hết. Muội nhìn lại muội xem, bừa xãy ra một chút chuyện không vừa ý là đã như thế này rồi. Đi.. theo ta đi về.”
Khanh Như vẫn đứng im một chổ, không hề lay động.
“Muội về ngay cho ta, còn không về nữa thì ta sẽ bỏ mặt muội thật đấy.”
Khanh Như vẫn đứng im dưới trời mưa.
Lam Chi đang bất lực hết mức thì A Minh đến.
“Quận chúa, hoàng thượng sai thần đến đưa người và Lam thái y hồi cung.”
“Mau, lên xe ngựa thôi.”
Lúc này Khanh Như mới chịu lên kiệu quay về.
Ngồi trên xe. Cả hai đều ướt hết cả người.
Về đến hoàng cung, Khanh Như không đoái ngoài tới ai, một mạch về viện rồi đóng sầm cửa.
Lam Chi quay về thay đồ, sau đó đên chổ Khanh Như.
Cô tự mình leo cửa sổ vào.
Giúp Khanh Như thay y phục, và thấp thật nhiều nến cho ấm.
“Sao lại buồn đến thế?”
“Huynh ấy to tiếng với ta… từ trước đến giờ chưa từng có ai to tiếng với ta…. Vậy mà, huynh ấy vì cô gái đó, lại nạt ta.”
“Điệp Y đó, ta thấy cô ta cố tình làm cho muội tức đấy, ai nhìn không thấu, chứ ta vừa nhìn là biết ngay.”
“Nhưng huynh ấy bảo vệ cô ta, huynh ấy nói ta làm loạn, còn quát ta ấy.”