Vô tình hoàng thượng chú ý đến sự vụn về của cô, nên liếc nhìn một chút rồi đi tiếp.
“Đi thôi.”
Lam Chi và Liên Hoa tiếp tục đến chổ thái hậu.
“Thỉnh an thái hậu nương nương.” Liên Hoa quỳ xuống, cuối đầu hành lễ.
Lam Chi thấy vậy cũng bối rối làm theo.
“Ây da… An Nhi, cô không sao rồi đúng không, thật là… làm bổn cung lo chết mất.”
Thái hậu lo lắng đến đỡ An Nhi.
“Nào, đứng lên.”
Lam Chi cứ ngờ ra mặt ra, không biết phải ăn nói thế nào mới phải phép.
“Bẩm thái hậu, xin người mời thái y đến, An Nhi vừa tỉnh lại, đã bảo đầu đau nhức, không nhớ gì cả…. Đến cả… nô tì tên gì, An Nhi cũng không nhớ.”
Liên Hoa nói.
“Mau…mau… gọi Tần thái y đến.”
Thái Hậu kéo An Nhi về phía bàn, Thái Hậu vừa ngồi xuống, định kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, chưa gì cô đã ngồi xuống bệ cạnh thái hậu.
“An Nhi, mau đứng lên. Sao lại ngồi ngang hàng với thái hậu. Cô có mười cái đầu cũng không đủ đền đâu.” Nô tì nữ lên tiếng.
Liên Hoa nhanh chóng kéo An Nhi đứng dậy.
“Cô muốn chết hả.”
“Ơ… tôi, tôi không biết, xin lỗi thái hậu.”
“Sao lại ăn nói thế này, An Nhi cô…”
“Không sao, không sao… con bé ngốc này, thật là. Ngồi xuống đây.”
Thái hậu kéo lấy tay Lam Chi.
Lam Chi không dám rồi, nên đưa mắt nhìn Liên Hoa dò xét.
Nhận được cái gật đầu của Liên Hoa, Lam Chi mới dám ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
“Đưa ta xem, có còn bị thương ở đâu không?”
“Không sao, thái hậu.. người xem, con khoẻ lắm, không thấy đau chổ nào hết, chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là… con không nhớ gì hết.”
“Ây da… tại ta, tất cả tại ta.. nếu như ta không xuất cung, nếu như ta nghe lời Khánh Thiên, mang theo binh lính, thì ngươi đã không xãy ra chuyện rồi.”
Thái hậu trầm mặt, cảm thấy rất có lỗi với An Nhi.
Chuyện là, cách đây vài hôm, thái hậu và An Nhi cùng nhau xuất cung, mặt thường phục để đi lễ chùa. Thái hậu vì không muốn kinh động dân chúng, nên đã không đi kiệu, cũng không mang theo người.
Giữa đường gặp phải cướp. An Nhi không chỉ đỡ cho thái hậu một nhác đau vào lưng, còn bị bọn cướp liên tục dùng gậy đánh vào cổ và đầu.
May mắn là hoàng thượng Khánh Thiên chu đáo, đã có cho người theo bảo vệ thái hậu, vì thế mới cứu được thái hậu.
Nghe thái hậu tự trách mình, Lam Chi tuy không hiểu chuyện gì xãy ra, nhưng cô vẫn an ủi thái hậu.
“Thái hậu, không phải con vẫn khoẻ mạnh đấy sao? Với lại, con là phận nô tì, phải có trách nhiệm với người, người không cần tự trách mình đâu.”
“Con bé này, hiểu chuyện như thế, thật làm cho bổn cung đau lòng.”
Tần thái y cuối đầu đi vào, quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến thái hậu.”
“Miễn lễ, miễn lễ… tân thái y, mau đến đây bắt mạch cho An Nhi, con bé vừa tỉnh lại đã không nhớ gì hết.”
“Dạ dạ…”
Tần thái y chậm rãi, cuối đầu tiến đến chổ An Nhi để bắc mạch.
Một lúc sau.
“Hồi bẩm thái hậu… mạch tượng có An Nhi hoàn toàn bình thường, không có gì đáng ngại, còn về chuyện An Nhi không nhớ gì, có lẽ là do sợ hãi quá độ, dẫn đến bệnh về tâm lý.”
“Thế.. thế phải làm sao.”
Tần thái y, quỳ xuống dập đầu.
“Thần năng lực thấp kém, xin thái hậu trách tội.”
“Thái hậu, con không sao, người đừng trách tội thái y, thái y cũng nói mạch tượng của con bình thường mà. Người đừng lo cho con.”
“Tần thái y, bốc cho An Nhi vài thang thuốc bổ.”
“Dạ, tuân lệnh thái hậu.”
“Được rồi, ngươi luo xuống đi.”
“Dạ, tạ ơn thái hậu.”
“An Nhi, con thật sự không sao?”
Lam Chi gật đầu, rồi xoa xoa tay thái hậu, thầm sy nghĩ.
“Mình là ai chứ, là bác sỉ Lam Chi nổi tiếng giỏi nhất bệnh viện, có bệnh hay không, còn cần người khác xem sao.”