“Bọn họ ở bên trong, bên trái là kho lương thực mà họ cướp về từ các thôn khác.”
“Chúng ta đông hơn bọn chúng, sao không hành động?”
“Cô vội cái gì?”
“Ta…”
…
Ngay khi bọn chúng đang hả hê uống rượu, đắc ý vì lấy được quá nhiều lương thực, thì Khánh Thiên đạp cửa xông vào.
Cả lũ cướp giật mình lập tức rút đao ra.
“Các người không thoát được nữa đâu.”
“Vậy để xem ai mới là kẻ không thể thoát.”
Nói rồi hắn lau về phía Khánh Thiên, hai bên cùng lau vào đánh nhau.
Tình hình bọn cướp chắc chắn sẽ bất lợi hơn.
Thấy tên lão đại vừa bị Khánh Thiên một quyền đánh bay, Lam Chi nhanh chóng chạy đến.
“Trả hết số lương thực lại, ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi rời khỏi đây.” Lam Chi khẽ nói nhỏ
Tên cướp biết ý tốt của Lam Chi.
“Tại sao lại giúp ta.”
“Huynh nhìn xem, họ đều là lính sĩ, các huynh đấu lại không? Bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho các người. Ta sẽ làm con tin, các người mau chóng rút lui đi.”
Tên kia còn đang ngờ vực.
Lam Chi đã lấy kiếm nhét vào tay hắn, sau đó kề vào cổ mình rồi hét lên.
“Khánh Long, cứu ta.”
“Lam Chi!”
“Đứng yên! Còn động thủ, ta sẽ giết ả.”
“Thả cô ấy ra.”
“Thả cô ta? Hừ… ta thả ra, các người sẽ giết hết bọn ta.”
“Đưa cung cho ta.” Khánh Thiên nói.
“Hoặc là các người thả cô ấy ra, ta sẽ bảo đảm an toàn cho các người về đến kinh thành.”
“An toàn đến kinh thành… sau đó sẽ đem bọn ta, từng người xử trảm? Đừng tưởng ta không biết.”
“Các người vốn là kẻ có tội, nhất định về quy án.”
Lão đại nhìn những huynh đệ đang bị khống chế của mình, ánh mắt bắt đầu dao động.
Khánh Thiên đã vương cung về phía tên cướp.
“Đừng giết họ!! Họ có tội, nhưng mạng người rất quan trọng.”
Lam Chi thân là một bác sĩ, luôn đấu tranh với thần chết để giành giật lại mạng sống cho từng người. Cô không muốn bất kì ai phải chết, do họ có là kẻ xấu.
“Được! Ta thả cô ấy, nhưng các huynh đệ của ta, không ai được chết.”
Ngay lúc tên lão đại dùng lực đẩy Lam Chi về phía Khánh Thiên, một tên cướp đang vun kiếm về phía Khánh Thiên, A Minh vì tự vệ, đã một kiếm đâm chết hắn.
Điều này làm lão đại tức giận, nắm chặt kiếm trên tay, lau về phía A Minh.
Nhưng!
“Không!!!”
Khánh Thiên đã vương cung, thả tên trúng vào đầu tên lão đại, hắn quỵ xuống, chết ngay tại chổ.
Ngay sau đó một trận hổn chiến tiếp tục xãy ra, những tên cướp còn lại muốn báo thù cho lão đại.
Lam Chi đang ra sức muốn cứu sống một trong những người bị ngã xuống, nhưng bị một tên tấn công, làm bị thương ở lưng.
“Aaa” cô hét lên.
“Lam chi!!! Yaaaa”
Khách Thiên lau đến chém vào người tên đó, máu đỏ văn đầy lên mặt y. Khánh Thiên vội vàng ôm lấy Lam Chi.
“Cô… cô không sao chứ?”
“Ta.. ta không sao.”
Vết thương ngoài da làm Lam Chi chảy máu đến ướt y phục.. đều này làm Khánh Thiên lo lắng đến phát rối.
Y ôm Lam Chi vào lòng.
“Cô nhất định không được có chuyện gì.”
“Huynh điên à? Ta không sao.”
Lam Chi đau đớn, nhưng nhìn bộ dang của Khánh Thiên vẫn không nhịn được cười.
“Huynh giúp ta đắp lên một ít cỏ được nghiền nát, sẽ cầm được máu.”
Khánh Thiên vội vàng bế cô vào trong, tự mình nhai cỏ, sau đó…
“Ta….”
“Không sao…. Ta không ngại.”
“Cô… ta.. ta sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
“Trách nhiệm cái đầu huynh, ta không phải tiểu thư đài cát, không quan trọng. Mau giúp ta cầm máu đi.”
Nói rồi Lam Chi cởi bỏ y phục, chỉ còn lại một chiếc áo yếm.
Khánh Thiên cẩn thận đắp thuốc lên vết thương.
“Đau lắm đúng không?”
“Không sao. Ta chịu được.”