Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 325




Thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Chung Tình liền cất lời dịu dàng với Phó Nguyệt: “Vậy biểu thiếu phu nhân trước hết cứ lo việc ở nơi này nhé, ta đi xem bọn họ sửa soạn thính đường cho buổi tối.”

Phó Nguyệt đáp: “Chung nương tử có việc cứ đi làm là được, chỗ này ta đã có Cao ma ma giúp rồi, ngài ấy kinh nghiệm phong phú, trù nghệ tuyệt hảo, làm một bữa tối cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Cao ma ma liếc nhìn Phó Nguyệt một cái, cười nói: “Lão nô chắc chắn sẽ toàn tâm toàn lực mà phụ tá biểu thiếu phu nhân, Chung nương tử yên tâm.”

Phó Nguyệt nguyện ý giúp bà bắc một cây cầu thiện duyên ở trước mặt đại hồng nhân bên người công chúa, Cao ma ma thầm nghĩ chờ lát nữa nếu tay nghề nấu nướng của Phó Nguyệt không ổn lắm thì bà cũng có thể ra tay hỗ trợ một phen.

Thấy hai người bọn họ hòa hợp với nhau, Chung Tình liền thả lỏng yên tâm rời đi.

Cao ma ma dẫn Phó Nguyệt đi quanh một vòng phòng bếp lớn, giới thiệu lần lượt toàn bộ bệ bếp, gia vị, công cụ, cùng với những những nguyên liệu nấu ăn đa dạng chủng loại cho Phó Nguyệt xem.

Đêm nay chỉ tổ chức bữa tiệc nội bộ bình thường trong nhà mà thôi, đến lúc đó chỉ có ba miệng ăn của Diệp gia tam cùng với ba người Tiêu gia cùng nhau dùng bữa, Thạch bà bà vẫn sẽ ở trong viện chăm sóc bé Nhu Nhu.

Phó Nguyệt vừa nghe Cao ma ma giới thiệu vừa tính toán nguyên liệu để nấu một bàn ăn, thuận tiện sai bên người Tuyết Nhạn ở bên cạnh đi lấy đồ đặt trong cái giỏ nhỏ.

Bên người Phó Nguyệt có hai đại nha hoàn, Tình Tước giỏi ăn nói, Tuyết Nhạn thì điềm tĩnh chín chắn. Hai người làm việc thường sẽ nhìn mặt đoán ý, gọn gàng ngăn nắp, không hổ là người được bồi dưỡng từ bên người công chúa mà ra, Phó Nguyệt dùng bọn họ cũng cực kỳ thư thái bớt việc. Bởi vì Tình Tước mồm mép lanh lợi, Phó Nguyệt liền giữ nàng lại trong viện chưởng quản công việc từ nhỏ đến lớn, còn Tuyết Nhạn cùng Thơ Ngữ đi theo nàng ra ngoài.

Tuyết Nhạn yên lặng đi theo sau Phó Nguyệt, nghe theo lời dặn mà cẩn thận lấy những nguyên liệu nấu ăn mà Phó Nguyệt chỉ ra rồi để ngay ngắn trong giỏ.

Đi hết một vòng, cái giỏ trong tay Tuyết Nhạn đã đầy ắp đồ, Thơ Ngữ cũng cầm hai cái giỏ nhỏ đầy tràn.

Phó Nguyệt nhìn nhìn mấy thứ này, tiện đà nói với Cao ma ma: “Nguyên liệu nấu ăn ở trong phủ phong phú, phần lớn đều đã ở chỗ này, ta sẽ viết một bản danh sách những thứ cần dùng khác, ngươi sai người hiện tại đi ra ngoài mua là được. Cũng không phải loại hiếm có gì đâu, chỉ cần vào cửa hàng hương liệu hoặc những cửa hiệu bán đồ tạp hóa là có thể mua được.”



Phó Nguyệt vừa dứt lời liền có tiểu nha hoàn nhanh trí mang giấy bút tới. Nàng liền tiếp nhận rồi viết thành danh mục các đồ cần mua giao cho Cao ma ma.

Cao ma ma tiếp nhận rồi đọc, phần lớn những đồ này bà đã từng nghe nói đến, cũng không biết dùng mấy thứ này sẽ làm ra món mỹ thực gì. Cao ma ma đưa danh sách cho tiểu nha hoàn, bảo nàng ta sai người cầm danh sách này đi ra ngoài lựa mua.

Nguyên liệu nấu ăn trong Dũng Nghị Công phủ không cần lo lắng, Phó Nguyệt chỉ cần chuẩn bị tung hết ngón nghề nấu nướng ra mà thôi. Ví dụ như món ăn kinh điển là vịt hun khói phải dùng đến hoa hồi, hạt tiêu, đinh hương, thì là… hơn 30 loại dược liệu cùng gia vị, có thể chế biến bằng cách hun khói trước rồi mới ướp gia vị.

Triều Lý tuy mở rộng giao thương trên biển, rất nhiều thương nhân qua lại, nhưng những loại như hương liệu dù sao cũng không thể sánh bằng thời hiện đại. Phó Nguyệt chỉ có thể cố gắng hết sức tận dụng những điều kiện hữu hạn để làm ra thức ăn mỹ vị nhất.

Ngoại trừ món trên, còn có món Phật nhảy tường, cá chua Tây Hồ, thịt kho Đông Pha, gà cay, gà Phỉ thúy, mì Dương Châu, bắp cải luộc…

Quả nhiên, ngay từ đầu giờ chiều, phòng bếp lớn liền bắt đầu tỏa hương thơm.

Mới đầu mùi hương chỉ thoang thoảng, thời gian càng lâu, mùi hương càng ngào ngạt.

Đám nha hoàn và gã sai vặt mỗi lần tới gần phòng bếp lớn trong viện đều không thể chuyên tâm làm việc.

Bọn họ thường thường dừng lại cố gắng hít hà mùi thơm của đồ ăn trong không khí, không biết đã nuốt bao nhiêu nước miếng.

“Quá thơm! Hôm nay Cao ma ma nấu món gì ngon trong phòng bếp lớn vậy?”

“Đúng vậy, vì cái mùi này mà ta phải gặm mấy cái màn thầu rồi!”

Anan

“Hôm nay trong phủ có chuyện vui gì vậy? Liệu ta có may mắn được nếm một ngụm thừa không?”

“Đừng mơ tưởng! Tiểu khuê nữ của nương tử nhà dì ta đang làm việc ở phòng bếp lớn, nghe nói là vị biểu thiếu phu nhân mới tới nhà chúng ta đang ở đó nấu ăn.”