Lẳng lặng ngồi bên cha mẹ trong chốc lát, Tiêu Thái thu dọn đồ vật xong liền đạp ánh chiều tà trở về nhà trưởng thôn.
Hôm nay chính thức nghe Tiêu Thái nói tin tức tốt này, Tôn Trường Canh định không cho Tiêu Thái đi, nói hỉ sự này phải tổ chức ăn mừng cho hắn một phen, còn sai con trai đi gọi Tôn Trường Minh tới dự chung.
“Nào, nào, nào, A Thái uống thêm một chén đi!” Nhận thấy Tôn Trường Canh đặc biệt vui vẻ.
Tiêu Thái năm nay đã hai mươi tuổi, Tôn Trường Canh vẫn canh cánh trong lòng việc hắn thành thân sinh con.
Con trai thứ hai của ông cùng tuổi với Tiêu Thái, đứa cháu nhỏ Nhị Hầu đã được năm tuổi.
Năm nay Tiêu Thái thành thân, cuộc sống quá tốt đẹp, lại dọn vào trong thành, hiện tại cũng có con cái, Tôn Trường Canh cao hứng đến mức uống đỏ bừng cả mặt.
Tiêu Thái đứng dậy tiếp nhận chén rượu mà Tôn Trường Canh đưa cho
“Nếu cha ngươi còn sống, nhất định sẽ cao hứng đến mức uống thêm vài ly đó.” Uống hơi nhiều một chút, Tôn Trường Canh không nhịn được mà cảm khái.
Trương thẩm nhìn nét mặt của Tiêu Thái, lặng lẽ đẩy đẩy cánh tay của lão nhân.
Đang vui vẻ, nhắc đến chuyện buồn của người ta làm chi.
Tôn Trường Canh phản ứng lại, chép chép miệng, ngừng câu chuyện.
Tôn Trường Minh mở miệng hỏi Tiêu Thái: “Cửa hàng như thế nào? Tiểu Nguyệt bận thì tính sao?”
Tiêu Thái gật đầu: “Tiểu Nguyệt nhận một tiểu đồ đệ, chính là Thạch Dương, xem hắn sau này có thể tiếp nhận bao nhiêu.”
Tôn Trường Minh thấy bọn họ đã có tính toán liền nói: “Nếu quá nhiều việc mà không lo liệu hết thì ngươi tới tìm ta. Có thể giúp đỡ làm gì ngươi cứ nói là được.”
Tiêu Thái kính sư phụ một chén rượu, cảm tạ ý tốt của ông.
Hắn biết sư phụ không muốn ra cửa nhường nào, chỉ tình nguyện sống ở trên núi.
Hiện tại sư phụ mở miệng nguyện ý có việc thì sẽ vào trong thành hỗ trợ, Tiêu Thái cũng không ngờ đến.
Tan tiệc, mọi người đều uống không ít, Trương thẩm giữ Tiêu Thái cùng Tôn Trường Minh ở nhà một đêm.
Nhưng hai thầy trò này đều không nhận lời.
Anan
Tiêu Thái hơi say nhưng vẫn tỉnh táo, trở về thành không có vấn đề gì.
Trương thẩm không cản được bọn họ, chỉ có thể tiễn bọn họ đi ra ngoài.
Ngày hội Trung thu tới gần.
Phó Nguyệt cũng nhân dịp này mà đưa ra bánh trung thu da tuyết trước tiên.
Hiện giờ Thạch Dương dựa vào Phó Nguyệt khẩn cấp huấn luyện mà cố định trình tự làm việc, nhân, nặn ra thành phẩm, Thạch bà bà làm trợ thủ cho hắn.
Thạch Dương còn lạ tay, trước mắt chỉ làm hai loại hương vị, số lượng cũng không lớn.
Nhưng một khi đưa ra thị trường, các vị khách hưởng ứng không tồi.
Phó Nguyệt nhẹ nhàng thở phào.
Thạch Dương thông minh hiếu học, dựa vào tiến độ bồi dưỡng thế này, thường thường vài loại điểm tâm Thạch Dương cũng có thể từ từ nắm giữ, cửa hàng cũng không cần lo lắng phải đóng cửa nghỉ ngơi.
Có Thạch Dương làm chủ lực, Phó Nguyệt nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có thời gian còn có thể thêu thùa, chuẩn bị đồ lót cho đứa bé trước.
Thạch bà bà biết làm giày, nên đi theo phu nhân cùng nhau làm một đôi giày hổ cho đứa bé.
Phó Nguyệt mang thai nhẹ nhàng, ngoài việc té xỉu lần đó ra, về sau đều yên ổn thuận lợi.
Có thể ăn có thể ngủ, rất ít khi nôn nghén, nét mặt còn tỏa sáng.
Thạch bà bà khen ngợi đứa nhỏ này biết thương mẫu thân, không dày vò người khác.
Phó Nguyệt thường xuyên thỏa mãn nhẹ vỗ về bụng, độ cong hơi lớn làm nàng dần dần có cảm giác của một người mẹ.
Tiêu Thái mua sách về đã phát huy được công dụng.
Ban ngày Phó Nguyệt trước khi ngủ thường xuyên cầm sách đọc diễn cảm đối với bụng.
Ngay từ đầu người trong nhà còn kỳ quái.
Phó Nguyệt giải thích nói: “Ta nghe người ta nói, khi bảo bảo ở trong bụng có thính giác. Dù sao ta cũng có thời gian, làm thai giáo cho nó ấy mà.”
Mọi người tin phục.
Từ đây người đọc sách ca hát cho tiểu bảo bảo có thêm Tiêu Thái, Tiêu Giản, Thạch Dương, Thạch Mãn.
Có khi Thạch bà bà cũng tới xem chuyện náo nhiệt.
Tiêu Thái và Tiêu Giản tới đọc sách.
Thạch Dương chỉ mới nhận biết một ít chữ, hắn không đọc được sách, hắn chỉ biết một ít đồ ăn……
Mỗi ngày A Mãn đều hưng phấn mà muốn tới hát mấy bài hát.
Thạch bà bà kể chuyện xưa……
Trong bụng bảo bảo có nghe thấy không thì Phó Nguyệt không biết, dù sao mỗi ngày nàng đều nghe được mà vui tươi hớn hở.