Tiêu Giản vươn tay ôm cổ ông, kiêu ngạo mà rướn cổ lên, không nhịn được kiêu ngạo khoe: “Trường Minh thúc thúc, phu tử ở trường tư thục chúng cháu khen cháu đó. Cháu mang chữ cái mà cháu viết đến cho thúc xem nè.”
“Được, Trường Minh thúc nhất định sẽ thưởng thức cẩn thận đại tác phẩm của A Giản chúng ta.”
Được Trường Minh thúc khen, A Giản lại ngượng ngùng: “Nhưng…… nhưng không phải đại tác phẩm. Cháu mới chỉ viết được chữ cái, phu tử nói phải đợi sau này mới có thể viết văn chương.”
“Ta không vội, cứ học thật tốt, về sau A Giản viết văn chương chắc chắn sẽ được phu tử khen.”
“He, he, he……”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt đi tới nơi.
Thấy Phó Nguyệt được nâng đỡ, sắc mặt hơi tái nhợt, Tôn Trường Minh nhíu mày.
“Sao lại thế này?”
Lúc này Tiêu Thái cũng hơi lo lắng: “Vừa rồi ở nửa đường có con thỏ điên đột nhiên lao vào cây đại thụ mà Tiểu Nguyệt đang ngồi nghỉ dưới gốc, khiến nàng ấy bị hoảng sợ…”
“Làm bừa! Thế mà ngươi còn không nhanh mang con bé về để đại phu khám xem, lên núi làm gì?!” Tôn Trường Minh vốn là người lưng hùm vai gấu, bên mắt phải có vết sẹo khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ, giờ phút này giận giữ răn dạy Tiêu Thái càng hùng hổ hơn.
Tiêu Giản rụt cổ lại, cũng lo lắng mà nhìn về phía tẩu tử.
Phó Nguyệt xấu hổ mà mở miệng: “Sư phụ, ta không có việc gì, không trách A Thái ca.”
Không biết có phải đã lâu không leo núi hay không mà đi giữa đường nàng liền mệt đến mức thở hổn hển. Tiêu Thái liền đỡ nàng dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi một lát.
Thế mà trùng hợp thế nào, một con thỏ xám đột nhiên từ trong bụi cỏ trước mặt nàng chạy một mạch như điên tới, trực tiếp đ.â.m đầu vào thân cây bên người nàng rồi ngã lăn ra.
Nàng bị giật mình vì sợ, con thỏ cũng chế.t…
Một lúc sau, Phó Nguyệt cảm thấy đã khá hơn, bọn họ liền tiếp tục lên núi, mang theo con thỏ nhặt được miễn phí.
Đã lâu không gặp sư phụ, đi được nửa đường rồi có lý nào quay trở về chứ.
Tôn Trường Minh mím môi, thấy Phó Nguyệt lấy lòng cười nhợt nhạt nên không đành lòng lại răn dạy bọn nhỏ nữa: “Được rồi, vào ngồi cả đi.”
Vào phòng, Phó Nguyệt uống nước ấm, thân thể cảm thấy khá hơn chút, sắc mặt cũng không hề tái nhợt nữa.
Chẳng lẽ thật sự đã lâu không vận động, leo núi sao?
Nhưng trong nhà cũng làm không ít việc mà.
Phó Nguyệt hơi nghi hoặc một chút, nghĩ mãi không rõ liền vứt những thứ này ra sau đầu.
Hôm nay lên núi để vấn an sư phụ, nàng còn đặc biệt mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị làm một bữa ngon cho sư phụ.
Hiện tại đã khôi phục, Phó Nguyệt liền chủ động nói: “Sắp tới giữa trưa rồi, để ta đi nấu cơm trước, sư phụ có muốn ăn cái gì không?”
“Không được!”
Tiêu Thái cùng Tôn Trường Minh trăm miệng một lời mà quát.
Phó Nguyệt yên lặng dừng chân lại.
Anan
Khuôn mặt Tôn Trường Minh nghiêm nghị, song lại tận lực giữ giọng nói nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn ăn gì, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi là được.”
Thân thể nàng không thoải mái, Tôn Trường Minh cũng không yên tâm để nàng lại vất vả nấu cơm.
Tiêu Thái đi tới chỗ nàng, một lần nữa đỡ nàng ngồi xuống: “Cơm trưa cứ để ta làm là được, nàng nghỉ ngơi đi.”
Hết cách rồi, có hai người nhìn, bữa cơm trưa này đành để Tiêu Thái làm, Phó Nguyệt đứng ở bên cạnh mở miệng chỉ đạo.
Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi gần nửa ngày, Tôn Trường Minh liền thúc giục bọn họ xuống núi.
“Tiểu Nguyệt không thoải mái, các ngươi nhanh xuống núi trở về đi.”
Sau khi Phó Nguyệt ăn xong đã khôi phục như thường, sắc mặt hồng hào.
Nàng hơi ngượng ngùng một chút: “Sư phụ, thật sự ta không sao.”
“Mặc kệ có phải lên núi mệt hay không, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi.”