Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 861: Xem bản vương đi thuyết phục họ đây




Hai người cứ tranh cãi mãi như vậy, cùng nhau liệt kê những khuyết điểm của đối phương.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang thấy vô cùng do dự.

Hai vị tướng quân này đều cực kì tích cực xin được tham chiến, các chiến sĩ của hai nước cũng vô cùng hưng phấn nên phải chọn Đại Mạc hay là chọn Đại Bằng đây, đúng là khó chọn quá đi.

Đúng lúc ấy, vị tướng quân thứ ba lên tiếng.

“Nguyên soái, xin nguyên soái hãy giao trận chiến này cho Đại Thương chúng ta…” Vị tướng lĩnh thứ tư cũng xuất hiện.

“Nguyên soái, Đại Lương chúng ta xin được xuất trận.”

Tiếp đó là tướng quân thứ năm, tướng quân thứ sáu.

Mỗi một người đều tự đề cử một cách tích cực! Ai cũng tranh nhau, ai cũng oang oang đòi chiến mà chẳng thiết thân mình!

Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, hắn nói: “Đại quân liên minh chúng ta có các chiến sĩ anh dũng như vậy thì lo gì đại nghiệp không thành chứ? Như này đi…”

Lâm Bắc Phàm kiến nghị: “Chúng ta quyết định bằng cách bốc thăm nhé? Ai bốc trúng thì người đó sẽ có cơ hội được xuất trận! Như vậy thì cơ hội của mọi người là bình đẳng như nhau, các vị thấy thế nào?”

“Được được được…” Mọi người bèn thi nhau gật đầu khen hay.

Thế là Lâm Bắc Phàm lấy sáu tờ giấy ra.

Trong đó có một tờ viết “công”, ý chỉ nước nào rút được mảnh giấy này thì sẽ có cơ hội tấn công.

Năm tờ giấy còn lại viết “vây”, ý chỉ quân đội của nước nào bốc được mảnh giấy này thì sẽ vây xung quanh thành.

Sau đó Lâm Bắc Phàm vo sáu tờ giấy này lại!

Hắn bưng cái hộp lên rồi mỉm cười.

“Nguyên soái, ở đây chúng ta có bảy nước mà bên trong hộp chỉ có sáu tờ, không đủ đế bốc!” Có người hỏi.

Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười, lắc đầu: “Các vị tướng quân, như vậy chắc chắn sẽ đủ! Bởi vì Đại Võ chúng ta không rút, nhường cơ hội này cho các ngươi đấy!”

“Đa tạ nguyên soái!” Mọi người đồng thanh hô, ai cũng cảm động vô cùng.

Tiếp theo là màn bốc thăm.

Cuối cùng, Đại Lương là nước rút được cơ hội quý giá này.

Tướng quân Đại Lương lập tức giơ đao, hưng phấn nói: “Các tướng sĩ Đại Lương hãy theo lão phu tấn công vào thành! Đây chính là lúc để chúng ta lập công!”

“Giết!”

Quân Đại Lương với bổn mươi vạn người cũng hô lên và xông vào thành.

Cuối cùng, sau khi thương vong mười vạn người, cuối cùng bọn họ cũng đánh chiếm được tòa thành chỉ có sáu vạn vệ quân.

Về cơ bản, chiến sự tiếp đó đều giống vậy.

Mỗi khi tới một khu thành mới là các nước lại tranh nhau đế được dẫn quân đánh chiếm.

Lâm Bắc Phàm thấy khó xử vô cùng, thế nên hắn cho mọi người rút thăm quyết định.

Dưới sự ủng hộ công bằng, công chính, công khai của Lâm Bắc Phàm, mỗi một quốc gia đều được đánh một lượt, sau khi phải trả một cái giá lớn thì cũng chiếm được thành trì.

Quân Đại Võ mà Lâm Bắc Phàm dẫn đắt chẳng khác gì một kẻ “ăn khỏng ngồi rồi”, đúng là ngư ông đắc lợi.

Thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua, ban đầu quân liên minh chỉ có hai trăm năm mươi

vạn quân, song hiện giờ chỉ còn chưa đến hai trăm vạn, thương vong vô cùng lớn.

Thế nhưng theo Lâm Bắc Phàm, điều này chỉ loại bỏ rất nhiều những thành phần bất ổn, hiện giờ cuối cùng thì đại quân cũng ổn định hơn.

Mà lúc này, sau nửa tháng, cuối cùng quán liên minh đã đánh tới dãy núi Bạch Hổ.

Đây chính là bức bình phong che chắn thứ hai của Đại Hạ.

Nếu như đánh tan được dãy núi Bạch Hố thì quân liên minh có thế tiến thêm về phía trước hơn ba trăm dặm, tương đương với một phần ba diện tích lãnh thố đã bị chiếm mất.

Vậy nên dù Đại Hạ có loạn cỡ nào đi chăng nữa thì lúc này bắt buộc phải nhanh chóng tập trung năm mươi vạn binh mã tinh nhuệ để bảo vệ cứ điểm Bạch Hổ.

Có điều điều quan trọng là…

“Ấy vậy mà những người trong giang hồ cũng tới giúp Đại Hạ chống lại liên quân ư, thú vị đấy!” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Mới nãy mật thám đã cho hắn biết rằng để đối phó với đại quân liên minh hùng hố, triều đình Đại Hạ đã phải trả một cái giá rất đắt, đó chính là mời các môn phái lớn và những người trong võ lâm cùng nhau bảo vệ dãy núi Bạch Hổ, chống lại

quân liên minh.

Tình hình nước mất nhà tan đang bày ra trước mắt, rất nhiều người trong giang hồ vội vàng đuổi tới và bảo vệ cứ điếm Bạch Hố.

Trong đó số lượng cường giả Hậu Thiên đã vượt mức một vạn người, cường giả Tiên Thiên thì có hơn ba mươi người.

Cộng thêm binh mã của triều (Tinh Đại Hạ nữa thì có thế thấy sức mạnh của bọn họ đang lớn mạnh dần và hoàn toàn có thể phân cao thấp với quân liên minh.

Đáy là điểm khó thứ hai mà quân liên minh gặp phải từ lúc khai chiến đến nay. Quân Đại Hạ phấn khích, tiếng hô của bọn họ vang vọng khắp đất trời.

“Quân liên minh, lần này xem các ngươi còn đánh kiểu gì nữa?”

“Chúng ta có rất nhiều anh hùng, rất nhiều hào kiệt đang có mặt ở đây, thực lực chắc chắn không kém các ngươi là bao đâu!”

“Chắc chắn sẽ không khiến các ngươi lấn thêm một bước đâu!”

“Trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi.

Sắc mặt mọi người của quân liên minh trở nên nghiêm túc hơn.

“Nguyên soái, trận này phải đánh thế nào

đây?”

“Nguyên soái, bây giờ Đại Hạ đã tập hợp được thực lực của triều đình và địa phương, có hơn năm mươi cao thủ Tiên Thiên, cũng ngang ngang với chúng ta. E rằng chúng ta sẽ không tấn công và mở cống thành giống như những lần trước nữa!”

“Đúng vậy đó nguyên soái, mặc dù binh lực của bọn họ không bằng chúng ta, song những võ giả giang hồ kia hoàn toàn có thể bù đắp cho khuyết điếm ấy! Hơn vạn võ giả hoàn toàn có thể đương đầu với đại quân trăm vạn người!”

“Nếu như những võ giả này chiếm được lợi thế, cắt đứt đường lui của chúng ta thì đại quân chúng ta sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn.

“Nguyên soái…”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Mọi người không cần lo lẳng đâu, xem bản vương đi thuyết phuc họ đây!”