“Giết!” Tiếng hô giết vang trời.
Một tòa thành rất nhanh đã đổi chủ.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người dồi dào tinh thần, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân liên minh tiếp tục lao về phía Đại Hạ.
Mỗi một lần đều là cường giả Tiên Thiên mở đường, đánh mở cống thành, đại quân theo sát phía sau, tiêu diệt quân chủ lực trong thành.
Binh mã các nước theo phía sau tiêu diệt sức mạnh còn sót lại trong thành.
Một ngày trên cơ bản có thể đánh hạ một thành, tốc độ vô cùng nhanh.
Nếu không phải cần đi đường và nghỉ ngơi thì có khả năng tổc độ của mọi người còn nhanh hơn.
Cứ như vậy đánh bảy ngày đã liên tiếp hạ được bảy tòa thành, tiến thêm hơn hai trăm dặm.
Người trong toàn thiên hạ đều bị tốc độ công thành đoạt đất này làm cho sợ ngây người.
“Hay thật, mỗi một ngày đánh hạ một tòa thành! Mới có bảy ngày đã có bảy tòa thành đổi chủ rồi!”
“Tốc độ nhanh đến mức khiến người khó mà tưởng tượng được!”
“Chỉ có thế nói quân liên minh quá mạnh, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, còn có hai trăm năm mươi vạn binh mã cộng thêm một vị quân sư cấp bậc quân thần như Lâm Bắc Phàm, muốn không thắng cũng khó!”
“Đại Hạ thật thảm! Hoàng tử hoàng tôn đều đang đấu tranh nội bộ, kết quả người khác đã đánh đến cửa nhà bọn họ rồi!”
“Cứ tiếp tục như vậy Đại Hạ thật sự sắp xong rồi!”
Mọi người đều cảm thán về tình cảnh của Đại Hạ…
Đồng thời bọn họ cũng vô cùng ngưỡng mộ bảy quốc gia liên minh lấy Đại Võ dẫn đầu này, trong lòng chua như giấm.
Vì thông qua hành động quân sự lần này, bảy quốc gia này chắc chắn sẽ cắn được một miếng thịt ngon trên người Đại Hạ.
Mở rộng biên cương gần ngay trước mắt rồi.
Nếu không phải không tiếp giáp với Đại Hạ thì bọn họ cũng muốn góp vui, chia một ít canh đế húp.
Lúc này, liên quân bảy nước liên tiếp đại thắng, đang giết đến tòa thành thứ tám với khí thế dâng trào.
Lâm Bắc Phàm đang dự định làm giống như
trước, đế cao thủ Tiên Thiên mở đường, quân Đại Võ tiêu diệt quân chủ lực, binh mã các nước theo sát phía sau, nhanh chóng giành được một tòa thành này.
Kết quả, một vị tướng quân cao giọng nói: “Nguyên soái chậm đã!”
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn qua, chính là Lưu tướng quân của nước Đại Mạc, vì thế cười bảo: “Lưu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?”
“Nguyên soái đại nhân, là thế này!”
Lưu tướng quân nói với vẻ đứng đắn: “Lần phạt Hạ này vẫn luôn là Đại Võ các ngươi tiêu diệt quân chủ lực, xuất lực nhiều nhất, mạt tướng vô cùng băn khoăn, cho nên thành này cứ để Đại Mạc chúng ta đánh đi!” Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “À chuyện này…”
Lúc này, tướng lĩnh tới từ nước Đại Mạc nhao nhao mở miệng. “Đúng đó nguyên soái, trận này cứ để Đại Mạc chúng ta tới đánh!”
“Đại Mạc chúng ta hy vọng có thể góp một phần sức cho liên minh!”
“Chúng ta đảm bảo sẽ đại thắng trở về!”
Bọn họ vô cùng tích cực vì không thể không xin chiến.
Dựa theo quy định phân chia, ai xuất binh nhiều, ai hy sinh nhiều thì người đó có thể nhận
được nhiều lãnh thổ hơn.
Quốc gia nào xuất lực càng lớn thì quốc gia đó sẽ được ưu tiên phân chia trước.
Nhưng đánh đến bây giờ đều là quân Đại Võ làm chủ lực, suốt toàn bộ quá trình bọn họ chỉ làm người qua đường, người hy sinh chẳng được bao nhiêu.
Cứ thế này làm sao nhận được nhiều lợi ích chứ?
Hơn nữa, bây giờ trông Đại Hạ có vẻ rất dễ bắt nạt, muốn đánh kiểu gì cũng được.
Bọn họ đều là tướng lĩnh của nước Đại Mạc, dựa vào chiến công từng bước đi lên cao.
Thời cơ cày quái tuyệt vời như thế, nếu có thế tận tay đánh hạ mấy thành trì, giẫm vài cước lên đầu Đại Hạ thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ!
Cho nên lúc này không ra tay còn định đợi đến bao giờ?
Lâm Bắc Phàm trầm ngâm một lúc: “Nhưng như vậy các ngươi sẽ hy sinh rất nhiều, bản vương không yên tâm!”
“Mong nguyên soái thành toàn!” Tướng lĩnh nước Đại Mạc đồng thành hô.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của các tướng lĩnh Đại Mạc, Lâm Bắc Phàm cũng dao động rồi,
trong lòng cũng rất cảm động, hắn lớn tiếng nói: “Được! Các vị tướng lĩnh đều rất giỏi, nếu các ngươi đã khăng khăng như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi! Trận này cứ để các ngươi làm chủ lực, binh lực nước khác theo sát phía sau!” Các tướng lĩnh nước Đại Mạc mừng rỡ: “Tạ nguyên soái!”
Bọn họ ngấng đầu, phát hiện ra các tướng lĩnh nước khác đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ, lại không khỏi ngấng cao đầu hơn.
vẫn là Tiên Thiên mở đường, nhanh chóng đánh mở cống thành.
Tướng quân Đại Mạc giơ cao đao trong tay, hưng phấn nói: “Các chiến sĩ Đại Mạc, cống thành đã mở, theo lão phu giết vào! Kiến công lập nghiệp ở ngay nước này!”
“Giết!”
Binh mã nước Đại Mạc lao vào trong thành với sĩ khí dâng cao.
Đôi bên rất nhanh đã đánh giáp lá cà!
Nhưng binh mã của nước Đại Mạc thật sự quá tạp nham, cho dù đối đầu với binh mã Đại Hạ hoàn toàn không còn sĩ khí mà vẫn bị giết đến người chết ngựa đổ, thiệt hại trong trận chiến đạt đến 2:.
1 Nói cách khác, hai lính Đại Mạc mới có thể
đối lấy tính mạng của một lính Đại Hạ, nhưng quân Đại Mạc vẫn giết đến hưng phấn như cũ!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chỉ có thế cười ha ha: Các nqươi vui là đươc!