Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 136: Cao thủ




Gương mặt của mọi người tràn đầy vẻ hoảng sợ!

Lão hòa thượng này đứng ở đây từ lúc nào vậy?

Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức xông lên trước mặt Lâm Bắc Phàm, bọn họ rút kiếm và nhìn lão hòa thượng bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

Tiểu quận chúa cũng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ta nghe phụ vương nói chùa Lôi Vân có một cao tăng, ngày thường chỉ ăn chay niệm phật không màng thế sự, nhưng Phật pháp của hắn ta cao thâm, thực lực hùng hậu, chắc là vị này rồi!”

Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.

Đúng là người này có thực lực rất mạnh, hắn cảm giác vị cao tăng này đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong, cách hàng Tông Sư chắc cũng không xa đâu.

Đây là người có thực lực mạnh thứ hai mà hắn từng gặp.

Người có thực lực mạnh nhất đương nhiên là Bạch Thanh Hoàn, một nữ nhân như thần lại như ma.

“Sư phụ!” Tiếu hòa thượng bước tới, khẽ chào lão hòa thượng đang chắp tay kia.

Lão hòa thượng gật đầu, hắn ta nhìn mấy người Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt bình tĩnh, đoạn bảo: “Các vị thí chủ không cần căng thẳng, pháp danh của bần tăng là Tịnh Đài, bần tăng là lão tăng của chùa Lôi Vân, không có ác ý gì với các vị thí chủ đâu! Bần tăng chí có đôi lời muốn nói với các vị thí chủ mà thôi, mong các vị thí chủ cho phép! A di đà phật!”

“Lui xuống đi, chắc vị đại sư này không có ác ý gì đâu!” Lâm Bắc Phàm phất tay.

Mà dù hắn ta có ác ý thì hắn cũng chẳng sợ.

Dựa vào thực lực hiện giờ của mình, dù hắn không đánh lại được cao tăng kia nhưng vẫn có thể chiến mấy chục chiêu với hân ta.

Mấy chục chiêu đó đủ thời gian để Bạch Quan âm phát hiện và tới cứu hắn.



“Công tử cấn thận!” Mạc Như Sương lên tiếng rồi lui xuống.

Lâm Bắc Phàm bước lên phía trước, hắn mỉm cười: “Tịnh Đài đại sư, không biết đại sư có lời gì muốn nói với ta?”

Lão hòa thượng lùi lại một bước rồi vươn tay ra: “Mời thí chủ! Chúng ta vào trong rồi nói rõ!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu, mọi người bèn theo hẳn vào trong, tới một phòng thiền đơn sơ, Lâm Bắc Phàm và lão hòa thượng ngồi đối diện nhau, những người khác thì ngồi trên mặt đất, tiểu hòa thượng lúc nãy nhanh nháu rót trà cho mọi người.

Trong lúc đó, Lâm Bắc Phàm tự giới thiệu lai lịch, thân phận của hắn và mọi người, chỉ thấy sắc mặt của lão hòa thượng vẫn bình tĩnh như vậy, dường như chẳng còn chuyện gì có thể khiến lão hòa thượng quan tâm ngoại trừ Phật.

“Tịnh Đài đại sư, có chuyện gì đại sư cứ nói thẳng!” Lâm Bắc Phàm lên tiếng.

“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay nói: “Ban nãy bần tăng vẫn luôn đứng phía sau Phật đường có nghe thấy thí chủ đọc quẻ! Bần tăng phát hiện thí chủ nói năng gãy gọn, rất có thiền lí! Bần tăng lại quan sát tướng mạo của thí chủ, phát hiện ra thí chủ có Phật cốt, có Phật tâm! Cứ thế, bần tăng có suy nghĩ muốn nhận đồ đệ! Thí chủ có bằng lòng theo bần tăng học Phật pháp, phổ độ chúng sinh không?”

Lâm Bắc Phàm nghe xong mà ngớ người!

Ta nói nhăng nói cuội mà ngươi lại nghe ra thiền lý?

Đã thế còn muốn nhận ta làm đồ đệ?

Bảo ta từ bỏ hồng trần thế tục, theo ngươi làm hòa thượng ư?

Ngươi có lầm không đấy?

Những người khác nghe vậy cũng sững sờ!



Đây là trạng nguyên lang đỗ cả tam nguyên đó, hơn nữa trạng nguyên này còn rất được phái nữ yêu mến, hưởng hết vinh hoa, tương lai rộng mở!

Một lão hòa thượng như ngươi mà lại muốn mời người ta từ bỏ vinh hoa phú quý và tương lại để làm hòa thượng với ngươi ư?

Não của ngươi có vấn đề gì đó rồi đúng không?

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười đáp: “Tịnh Đài đại sư, đại sư báo ta phái bỏ vợ, bỏ rượu thơm thức ăn ngon, bỏ vinh hoa phú quý, bỏ công danh lợi lộc đế làm một hòa thượng ăn chay niệm phật… ta không làm được đâu!”

Trông Tịnh Đài đại sư vẫn bình tĩnh như cũ: “Thí chú, thí chủ coi trọng bề ngoài rồi! Phải biết nữ nhân đều là những bộ xương biết trang điểm, có đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một lớp da, cuối cũng sẽ hóa thành xương khô! Thí chủ trầm mê nữ sắc cũng chẳng khác gì trầm mê một bộ xương khô, cứ thế thì làm sao lòng thí chủ mới được giải thoát?”

“Đại sư, ta thấy đại sư mới coi trọng bề ngoài ấy!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Nếu vốn dĩ đã là không thì cần gì phải quan tâm? Hơn nữa chúng sinh bình đẳng, nữ nhân là xương khô thì chẳng lẽ chúng ta không phải ư? Nếu đã đều là xương khô thì khi ở trong bể khổ hồng trần phái biết đồng lòng, ai lại báo là trầm mê chú? Cuối cùng xin được nói thêm một câu…”

Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Chỉ cần trong lòng có Phật thì đâu đâu cũng được giải thoát!”

Tịnh Đài đại sư trừng mắt thật lớn, hắn ta tán thưởng: “Quả nhiên thí chủ là người có tuệ căn, Phật lý này bần tăng tự thấy không bằng thí chủ! Trong lòng có Phật thì đâu đâu

cũng được giải thoát, bần tăng đã học được rồi!”

“Đại sư quá khen!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn.

“Có điều thí chủ này, trầm mê rượu ngon và đồ ăn ngon là đại tội đấy! Phải biết rằng rượu là thuốc độc hại dạ dày, thịt là con dao sát sinh, thí chủ trầm mê rượu ngon thịt thơm thì chẳng khác gì đang tự sát, cuối cùng sẽ hại chính mình! Thí chủ nên tính ngộ sớm đi, tới ăn chay niệm phật với bần tăng thì có thế giãi được độc ấy!” Lão hòa thượng lại khuyên bào.

Lâm Bắc Phàm trợn trâng mắt, ngươi bảo ta từ bỏ rượu ngon và đồ ăn ngon ư, không có khả năng đâu!

Thế chẳng bằng giết quách ta luôn cho rồi!