Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 129: Lý lẽ




Vương gia gật đầu, nhìn Gia Cát tiên sinh, ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.

“Tiền đã tiêu nhưng vằn có có thể kiếm lại được, nhưng nhân tài thì khó kiếm lắm! Nếu lôi kéo được hẳn về dưới trướng vương gia thì sau này vương gia có thể sai khiến hắn làm nhiều chuyện lớn hơn nữa, điều này giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của vương gia!”

Vương gia gật đầu: “Quân sư nói cũng có lý, cứ làm như vậy đi!”

“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.

Thế là ngân phiếu bốn mươi lăm vạn lượng đã nhanh chóng được giao đến tay Lâm Bắc Phàm.

“Vương gia nói đây là ba mươi phần trăm tiền cọc! Đợi đêh khi ngươi cứu được thế tử thì chồ tiền còn lại sẽ trả cho ngươi sau! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi nhất định phải cứu được thế tử ra ngoài!” Mạc Như Sương nói một cách nghiêm túc.

Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh chân nhét ngân phiếu vào trong túi, hẳn nghiêm

mặt, đoạn bảo: “Tiền đã về tay thì mọi chuyện không thành vấn đề! Các ngươi trờ về bấm báo với vương gia cứ đợi tin tốt từ ta đi!”

Lâm Bắc Phàm thầm nhủ: Quả nhiên tên vương gia này là một con cừu béo, sau này phải “chăn” hắn ta thêm mới được!

Trông dáng vẻ vô cùng tự tin của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương vần thấy hơi lo, nàng nói một cách thành khẩn: “Lâm công tử, ngươi phải chú ý an toàn đấy! Không làm được thì không cần miền cưỡng! Trong mắt cúa tiểu nữ tử, tính mạng của ngươi vần quan trọng hơn, ngươi tuyệt đối đừng đế mình rơi vào tình cánh nguy hiếm!”

“Được, ta biết rồi!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đám.

Thế là ngày hôm sau, tại buổi táo triều, Lâm Bắc Phàm tích cực đứng ra cho ý kiến: “Khởi bẩm bệ hạ, mấy hôm nay vi thần đã suy nghĩ rất nhiều, vi thần cho rằng vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, chúng ta nên thâ thế tử ra!”

Khóe miệng nữ đế giật một cái, giờ mới thấy ngươi tích cực, tiền về đến tay rồi chứ gì?

“Lâm ái khanh, nói cho trẫm nghe lý do của ngươi đi!”



“Vâng, thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lớn giọng đáp: “Việc giữ lại thế tử gây ra nhiều bất lợi hơn là thuận lợi!”

“Đầu tiên, nếu tiếp tục giam giữ thế tử chắc chắc sẽ chọc giận Ký Bắc vương, khiến mâu thuần trở nên gây gắt hơn!”

“Thế tử là trưởng tử của Ký Bắc vương, được yêu thương từ nhỏ, được Ký Bắc vương hết lòng bồi dưỡng và gửi gắm hy vọng! Mà nay thế tử lại rơi vào tay chúng ta, chắc hẳn Ký Bắc vương sẽ lòng nóng như lửa đốt!”

“Chúng ta có thể nhận thấy từ mấy đợt thích khách đột nhập lần trước! Bọn chúng không tới để giết thế tử mà chính là cao thủ được Ký Bắc vương phái đến đế cứu hắn ta! Từ hành động của bọn họ chúng ta có thể thấy được Ký Bắc vương càng lúc càng sốt ruột, càng lúc càng mất kiên nhân!”

“Nếu Ký Bắc vương thấy không cứu được người mà khởi binh sớm, vậy thì nguy to rồi!”

“Đây không phái chuyện không có khả năng xảy ra, mong bệ hạ suy xét!”

Sắc mặt nữ đế thoáng thay đổi, nàng gật

đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Lâm Bẳc Phàm tiếp tục lớn tiếng nói: “Thứ hai, việc tiếp tục giam giữ thế tử sẽ gây ra vô sô’ phiền phức!”

“Hiện giờ người mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có Ký Bắc vương mà còn cả những kẻ địch khác nữa!”

“Ví dụ như các phiên vương, rồi những kẻ có dã tâm trong giang hồ, và câ những nước bên ngoài Đại Võ nữa, có quá nhiều kẻ địch! Bây giờ bọn họ đều đang đợi một cơ hội để thừa nước đục thả câu!”



“Mà thế tử chính ià cơ hội tuyệt vời mà bọn họ đang mong chờ!”

“Nếu bọn họ phái người tới giết được thế tử thì có thế kích thích mâu thuẫn giữa triều đình và Ký Bắc vương! Hai bên lâm vào chiến tranh, còn bọn họ thì lại ngư ông đẳc lợi! Chuyện này không phải không có khâ năng xảy ra, chắc chắn nó sẽ tới đấy ạ!”

“Nếu vi thần là bọn họ, vi thần cũng sẽ không bỏ qua một thời cơ tốt như thế đâu!”

Sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Chúng ta

không đánh được thế tử, mắng chẳng được mà giết cũng chẳng xong, bắt buộc phải báo vệ thế tử chu toàn! Hiện giờ chúng ta có thể đối phó với người, ngựa của Ký Bắc vương, nhưng sau này thì sao?”

“Đợi những kẻ có dã tâm khác đều ra mặt, đồng loạt phái các cao thủ tới ám sát thế tử thì chúng ta còn trụ được không?”

“Dù có trụ được thì chúng ta vẫn sẽ tổn thất một lượng lớn người và của, “lượng” ở đây là một con số trên trời! Đồng thời chúng ta còn phải đối diện với nguy cơ kinh thành loạn lạc, khó mà tính toán xem sẽ tổn thất bao nhiêu!”

“Kinh thành chính là trái tim của Đại Võ, nếu trái tim này xảy ra chuyện ắt sẽ có ảnh hưởng lớn đêh việc Đại Võ vận hành! Hiện giờ Đại Võ ta đang bị nhìn chằm châm, kinh thành mà có chuyện nữa thì phiền phức lắm! Thế nên mong hệ hạ suy xét!”

Sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.

Nữ đế nghiêm mặt nói: “Lời này của ái khanh rất có lý, nói tiếp đi!”

“Thứ ba, giữ thế tử lại cũng chẳng có tác dụng gì!”

“Từ tác phong hành sự của thế tử có thê’ thấy thế tử là một người khá đơn giản, thiếu thận trọng, bằng không chúng ta nào có bắt được hắn ta một cách dề dàng như vậy! Từ đó cho thấy thế tử không hề có kinh nghiệm, không được tiếp xúc nhiều với nhũng sự vụ quan trọng, chúng ta sẽ không hỏi được gì từ thê’ tử đâu! Giữ hắn ta lại cũng chỉ đế uy hiếp Ký Bắc vương mà thôi!”

“Thế nhưng Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, người nào cũng rất xuất sắc! Bản thân Ký Bắc vương lại là một người ngang ngược, đầy rẩy dã tâm, vẩn luôn ngăm nghe Trung Nguyên ta. Đối với Ký Bắc vương, một người con trai chết đi chẳng phái chuyện gì lớn cả! Thậm chí nếu thê’tử chết rồi, Ký Bắc vương còn có lý do để mà khới binh, chuyện này chúng ta không thế không đề phòng!”