- Vương phi của bản vương, các người cũng dám đụng.
Mấy tên cao to nghe vậy, giật mình quay đầu lại thì thấy một nam nhân mặc y phục trắng tay cầm quạt phe phẩy.
- Ngươi lại là ai, định anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Chỉ thấy nam nhân đó cười nửa miệng ném phăng chiếc quạt đang cầm trên tay. Chiếc quạt đó một đường cắt vào bắp tay bọn chúng.
- Ta đi không đổi tên ngồi không thay họ vương gia quyền lực nhất An Lạp Quốc. Đệ đệ duy nhất của đương kim hoàng thượng Nguyên Vũ. Cô nương mà các người đang ức hiếp là Vương phi của bản vương. Biết điều thì cút hoặc là chết.
Người ta chỉ hỏi có cái tên thôi, mà có cần phải lôi cả dòng họ vào để giới thiệu không vậy trời. Đúng là suy nghĩ của mấy người cổ đại khác thường thật.
Bọn cao to nghe đến cái tên Nguyên Vũ thì giật mình vội vàng xin tha, thay nhau bỏ chạy.
- Sao hả, bản vương xuất hiện đúng lúc cứu nàng một mạng. Có phải nên cảm ơn bản vương một tiếng không.
Cái tên vương gia này, không chỉ màu mè mà còn mắc bệnh tự luyến nữa. Bổn cô nương đây cần ngươi cứu sao hứ... Nhưng dù sao cũng phải diễn cho tròn vai một con ngốc.
- Wow, Vương gia lợi lại nhất vương gia giỏi nhất.
- Đừng giả ngốc nữa, bản vương biết nàng khỏi bệnh rồi.
Hứ biết ta khỏi bệnh rồi thì nói một tiếng làm bổn cô nương đây diễn mệt muốn chết
- Ngài biết rồi thì ta cũng không giấu làm gì. Đúng đó ta khỏi bệnh từ mấy ngày trước. Nếu có làm gì mạo phạm ngài thì xin vương gia bỏ qua. Còn bây giờ thì tránh đường cho ta đi tìm tiểu Nhu.
- Nàng yên tâm, thuộc hạ của ta đã bảo vệ tiểu Nhu rồi.
Đúng lúc này thì Triệu Ảnh và Tiểu Nhu đi tới.
- Vương phi...Vương phi người không sao chứ nô tỳ lo cho người lắm.
Đến lúc này Tiểu Nhu mới để ý bệnh cạnh Vương phi có một người. Ngạc nhiên há hốc mồm.
- Vương...vương gia tại sao ngài lại ở đây?
- Ta tới đây không được sao.
- Không...không phải.
Hứ...Tên này ghê gớm lắm sao có gì mà phải sợ chứ. Vội vàng nắm lấy tay tiểu Nhu dẫn đi.
- Sao lại sợ hắn ta làm gì. Tiểu Nhu à đi kiếm tiền thôi ta đói rồi.
- Người lại tới đó sao không được.
- Thì ra là nàng đói hả. Không nói sớm bản vương cái gì cũng thiếu cái không thiếu là tiền. Nào bản vương dắt nàng đi ăn. Nàng muốn ăn ở đâu.
Có người muốn bao ta ăn thì ta cũng không ngu dốt mà từ chối. Ta phải bòn rút hết tiền của hắn mới được.
- Thanh lâu, ta muốn tới thanh lâu được không, vương gia?
Vương gia, Triệu Ảnh nghĩ:
"Đây có phải là thiên kim đại tiểu thư của Từ Phủ không vậy. Hết trèo tường, đánh bạc, rồi giờ lại đòi đi thanh lâu. Nếu không phải nhìn thân hình chỗ nào cũng giống con gái thì ta còn tưởng vương phi là con trai."
- Này sao không lên tiếng định nuốt lời sao
- Được đi thì đi bản vương sợ nàng chắc.
Đến thanh lâu người ra người vào nườm nượp bà chủ thanh lâu vội ra tiếp khách.
- Khách quan, mời vào mời vào.
Trong phòng lớn nhất của thanh lâu
- Nào lấy cho bổn cô nương những món đắc nhất ở đây, ta bao luôn cả cái thanh lâu này và vị công tử này trả tiền...
Vương gia, Triệu Ảnh, Tiểu Nhu sáu mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Bỗng nhiên bên ngoài nổi lên một trận ồn ào. Bực mình quá cô đạp cửa định mắng một trận thì thấy một cô gái bị một người phụ nữ đánh chửi thậm tệ, đầu tóc rũ rượi nhưng sao nhìn gương mặt sao quen mắt quá.
- Ngươi mà còn không tiếp khách thì đừng có trách ta độc ác đó.
- Linh là mày phải không?
* Đông Nghi Viện*( chỗ ở của Nhi Phi)
Cô nô tỳ vội vàng chạy vào vẻ mặt cực kỳ gian xảo
- Trắc phi không hay rồi có người thấy vương phi và vương, gia cùng đi vào thanh lâu.
- Ngươi nói cái gì?
Ả nô tỳ kiêng dè đáp:
- Có người thấy Vương phi và vương gia cùng đi vào thanh lâu.
Nhi phi tức giận gạt đổ mọi thứ trên bàn xuống.
Hứ...Con ngốc đó dám dụ dỗ vương gia vào thanh lâu. Được ngươi cứ chờ đó ta sẽ cho cô sống không bằng chết.
- Em đi vào trong bang phái, lấy mấy người võ công giỏi một chút ngụy trang thành gia nhân đưa vào phủ cho ta.
- Người không lẽ định ám sát vương phi sao.
- Đoán xem.