Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng

Chương 6




- Từ Tiểu Vy cô hãy an tâm mà ra đi ta nhất định sẽ cho thân thể này một cái kết tốt đẹp.

Hôm nay, trời rất đẹp vì thế cô sẽ quyết định tham quan vương phủ. Dù gì thân chủ cũng sống ở đây năm năm rồi lỡ như bị người ta phát hiện là mù đường thì không phải phá vỡ hình tượng nhân vật sao.

- Tiểu Nhu chải tóc giúp ta tâm trạng ta tốt, ta muốn đi dạo.

- Người không dùng điểm tâm sáng sao ạ?

- Ăn chứ! Đi dạo về ta sẽ ăn.

- Vâng ạ.

* Ngự hoa viên *

- Wow, tiểu Nhu chỗ này là ngự hoa viên sao nhiều hoa thật đó.

Mắt cô vô tình lướt qua một cái đình ở giữa hồ hình như là có người trong đó.

- Này! Tiểu Nhu cái hồ kia là chỗ ta rơi xuống sao?

- Vâng.

- Người trong đình là ai vậy?

- Là Nhi phi.

- Nhi phi sao! Nào đi tới chào hỏi một chút.

Nhi phi đang thưởng trà thì thấy cô đi lại. Cô ta tỏ rõ vẻ sợ sệt nhưng nghĩ, sợ gì chứ mình lại đi sợ một con ngốc sao dù gì thái y cũng nói nó mất trí nhớ rồi mà.

- Yo, không biết ngọn gió nào đưa vương phi tới ngự hoa viên vậy?

- Sao! Ta tới đây khiến ngươi không vui à?

Sao hôm nay con ngốc này lại biết trả treo lại lời người khác vậy không lẽ nó hết ngốc rồi sao?

- Mặt của Nhi phi sao đần ra như thế, thật sự không chào đón ta sao?

- Ta nào dám, ta chỉ là một trắc phi bé nhỏ sao dám làm phật lòng vương phi.

- Ngươi còn biết ta là vương phi sao?Vậy...thì tại sao...đêm đó...ngươi...

- Vương...Vương phi nói gì vậy chứ muội muội...nghe...nghe không hiểu.

- Tỷ còn chưa nói xong muội muội tất nhiên là nghe không hiểu rồi...đêm đó muội muội...tại sao lại...

- Các ngươi lui xuống cho ta, ta muốn nói chuyện với vương phi một lát.

- Vâng.

- Sao chột dạ rồi à! Sợ người khác biết việc xấu muội muội làm sao.

- Tỷ Tỷ nói gì vậy chứ muội muội nghe không hiểu?

- Muội muội đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

- Ngươi...Ngươi định làm gì. Tỷ...tỷ không có chứng cứ.

- A... muội cảm thấy ta không có chứng cứ sao. Ta có nhân chứng đấy, đã thấy hết sự việc đêm đó, muội muội đoán xem ta định làm gì?

- Ha ha tỷ nghĩ vương gia sẽ tin lời một con ngốc như tỷ sao?

- Ai nói ta sẽ tìm vương gia. Nếu... chuyện trắc phi hãm hại chính thất này đến tai hoàng thượng thì sao nhỉ. Dù sao ta cũng là người cứu vương gia một mạng hơn nữa cha ta là thừa tướng có công trong triều, còn cha của ngươi chỉ làm một chức quan nhỏ bé ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ chọn tin ai?

- Từ Tiểu Vy, cô... cô hết ngốc rồi sao?

- Tỷ sao lại không biết gan muội càng ngày càng lớn vậy. Tên của bản vương phi cũng là thứ một trắc phi nhỏ bé có thể gọi thẳng ra sao?

- Ngươi...ngươi...

Cô ta thẹn quá hoá giận, nhân lúc thấy gia nhân đi nhang qua liền xoay người ngã xuống hồ.

- Cứu... cứu ta với, vương... vương phi tại sao người lại đẩy ta xuống hồ?

Lại dùng cái chiêu cũ rích này sao. Cãi không lại thì liền chơi xấu sao, nhưng cũng không sao bơi buổi sáng tốt cho sức khỏe.

Nói rồi cô liền nhảy xuống hồ giả vờ như đang cứu cô ta lên nhưng thật ra nhận đầu cô ta xuống nước mấy cái mới cứu cô ta lên bờ.

- Khụ...khụ...Vương phi tại sao lại đẩy muội muội xuống hồ chứ muội có làm gì sai sao?

- Nhi phi sao lại nói oan cho tỷ thế. Không lẽ tỷ đẩy muội xuống hồ rồi tỷ lại cứu muội lên sao?

- Rõ ràng cô đẩy ta xuống hồ gia nhân đều thấy phải không?

Cô ta trừng mắt tên nô tài đứng bên cạnh

- Nô tài...nô tài...

Tên gia nhân đó định lên tiếng là vương phi đẩy trắc phi xuống hồ thì bắt gặp cái liết mắt đáng sợ của cô nên đành sửa lại lời nói.

- Nô...nô tài thấy Nhi phi bất cẩn ngã xuống hồ chứ không phải là vương phi đẩy người xuống hồ.

- Đó muội nghe thấy chưa, muội muội có phải là mệt mỏi quá mà sinh ra ảo giác rồi phải không?

Cô nói nhỏ vào tai nhi phi rằng:

- Ta bây giờ là vương phi, một trắc phi nhỏ nhoi như ngươi cũng dám đối địch với ta. Chuyện đêm đó ta có thể bỏ qua mong sau này ngươi an phận một chút.

Cô ta thấy cãi không lại hậm hực bỏ đi trước khi đi còn bỏ lại một câu:

- Ngươi...ngươi chờ đó.

- Tỷ luôn luôn chờ muội. À, mà hình như ta thấy bụng muội hơi to thì phải có phải có thai rồi không, cần tỷ gọi đại phu không?

- Hứ, Từ Tiểu Vy cô không yên với tôi đâu. Cô ta nghiến răng nói thầm trong miệng.

Cô biết thừa đó là mỡ bụng của cô ta. Đấu với ta, hơ về nằm trong bụng mẹ mấy năm nữa đi.

Từ xa xa có một người chứng kiến toàn bộ sự việc, nhếch mép lên cười nửa miệng.

- Thú vị đấy.