Chiếc xe lăn bánh đến trước một khu nhà lớn, nơi đây là nơi ở của các tiến hoá giả lúc trước đã được qua cải tiến. Khu nhà này rộng hơn trăm mét cao gần 20 tầng lầu chứa được ít nhất hơn trăm tiến hoá giả. Nhưng khu này giờ đây lại là nơi ở của những người có công đóng góp cho căn cứ hoặc là người có chức quyền ở.
Trên đường có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía xe bọn họ, những ánh mắt nóng bỏng nhìn về người lái xe như muốn ăn tươi nuốt sống làm Bạch Thuần nhìn thấy cũng phải khó chịu khi bị những ánh mắt mang theo dục vọng thế này.
Những tiến hoá giả được điều tới những nơi khác, điều kiện sống cũng không kém gì nơi này.
Xe chạy xuống hầm xe của khu nhà, tìm một chỗ đậu vào. Nơi này khá là vắng vẻ, chỉ có những chiếc xe đậu ở nơi này, không còn có thêm người nào khác.
Mạc Tuyết để xe gần nơi thang máy để đi lên nhà anh cho lẹ. Bạch Thuần và Nam Trường Tư xuống xe đi theo Mạc Tuyết vào thang máy. Thang máy đi lên tầng 10 thì dừng, tầng này có 10 căn phòng, nhưng chỉ có 3 phòng có người ở, tương ứng với phòng của Mạc Tuyết và anh em họ Mạnh.
3 người được ở nơi này là dựa vào việc bọn họ là tiến hoá giả cấp cao, đứng top đầu căn cứ A hiện tại nên căn cứ vẫn rất trọng dụng bọn họ nên được đặc cách ở nơi hạng sang này.
“Công nhận nơi này phát triển nhanh thật, hồi nào còn xây nơi ở tạm bợ giờ đây đã thành một thành phố hiện đại rồi. Có lẽ như lũ zombie ngoài kia giờ đây cũng không còn là trở ngại lớn của loài người.”
Nam Trường Tư đưa ra nhận xét của mình. Đúng như anh nói là hiện tại zombie đối với nhân loại không còn có mối nguy hại lớn nhưng thực vật và động vật biến dị thì vẫn là nỗi lo toang của mọi người, hai thứ này thật sự là quá mạnh, mạnh một cách hoang đường.
“Haiz, tuy là vậy nhưng cũng còn nhiều vấn đề xã hội lắm, anh nghĩ xem, những omega yếu ớt thì có thể làm gì đâu chứ nên có rất nhiều người phải bán thân để kiếm sống. Họ như những món hàng trao qua người khác vậy. Dù phía lãnh đạo đã ngăn cấm vụ này, có khi là thị uy nhưng vẫn xảy ra tiếp thôi.”
“Không chỉ vậy, sự phân chia giai cấp ngầm vẫn được ngầm chấp thuận, những tiến hoá giả là kẻ đứng đầu dưới lãnh đạo, còn những người khác sống ở nơi này chỉ là thừa thải nên họ bị phân chia đối xử rất là thương xót.”
Mạc Tuyết nói lên nỗi lòng của mình với đại ca, từ lúc anh ấy đi thì mọi thứ dần bị biến chất, giờ đây chỉ có cá lớn nuốt cá bé, những kẻ yếu chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh mà sống sót.
Bạch Thuần nghe vậy cũng không nói gì, cậu biết rằng dù có làm gì thì mọi thứ vẫn có thể quay lại quỹ đạo như ban đầu. Cậu không thể giúp họ được, lòng người vốn là thứ giả tạo nhất vào lúc thực lực là trên hết như này, nếu bạn là kẻ mạnh nhất thì bạn luôn muốn được những thứ tốt nhất, kẻ yếu hơn chỉ có thể cam chịu nên cậu không mong chờ gì ở lãnh đạo của căn cứ.
Nam Trường Tư nhướng mày khi nghe Mạc Tuyết nói về vấn đề xã hội của căn cứ, thật sự là những người yếu thế như omega cần người bảo vệ nếu không rất khó giữ được bản thân khỏi những sự đe doạ từ bên ngoài. Lãnh đạo cũng không thể bảo vệ họ được 24/24 chỉ có thể để thành những tốp lính đi tuần.
Nam Trường Tư lâm vào trầm tư, Bạch Thuần thấy vậy cũng thở dài không nói gì mà đi theo Mạc Tuyết. Mạc Tuyết đưa thẻ chứng minh thân phận của mình quẹt rồi cửa tự động mở mà ba người cùng tiến vào.
Bên trong nội thất đơn giản chỉ có một chiếc ghế sô pha, chiếc bàn gỗ, một cái tivi lớn ở giữa phòng. Nơi này còn có cả ban công để nhìn ngắm bên ngoài, một phòng ngủ, một phòng bếp và phòng tắm.
Căn phòng đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, khiến cho mọi người sứt đầu mẻ trán giành lấy một vé tiến vào nơi này.
Bạch Thuần tự nhiên như ở nhà mà tháo giày da của cậu ra, cởi bộ đồ nặng nề treo lên mốc treo ở gần cửa rồi bước đến ngồi xuống sô pha. Nam Trường Tư cũng theo sát Bạch Thuần sau đó ngồi kế bên cậu.
Mạc Tuyết lắc đầu nhìn hai vợ chồng với không khí ảm đạm, cảm thấy mình thật ngốc khi nói ra những chuyện không vui khi hai người mới trở lại căn cứ chi không biết.