Hữu Lâm cố gắng sức chạy cực kỳ, vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau. Nhưng khi nhìn về phía sau, tìm gã đập thình thịnh cực mạnh như muốn rớt ra ngoài, ông không hiểu thẩm mỹ của con bọ ngựa này là cho ai xem, nó xấu đau xấu đớn, làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ quan của khu rừng này.
Hữu Lâm vừa chạy vừa niệm phép tạo ra những con người giấy vàng nhỏ nhắn bắn về phía bọ ngựa, làm nó bị phân tâm. Bọ ngựa quả thật là bị mấy con người giấy này làm khó chịu, vơ quẩy hai cái càng mà mấy con người giấy này như không thể bị tiêu diệt, đánh con này lại có thêm con khác ra cản trở tầm nhìn của nó.
Nó bực bội mà tạo ra một vùng sương mù màu đỏ máu đẫm mùi huyết lệ tanh nồng, mấy con người giấy đó cũng bị tan chảy thành mớ chất lỏng sền sệt.
Hữu Lâm thấy làn sương đỏ của bọ ngựa có thể hoá giải kỹ năng quấy nhiễu của mình nên vắt chân lên cổ mà chạy tiếp.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khi càng của bọ ngựa sắp chạm được lão thì một tia sáng sượt qua chiếc càng nặng nề kia, khiến đòn sát thủ kia bị chệch hướng, tạo ra một hố to ở thân cây.
Hữu Lâm tưởng mình đi gặp diêm vương rồi nhưng thấy mình vẫn còn sống thì mừng cực kỳ, nhưng khi nhìn lại phía sau, con bọ ngựa lại tiếp tục giơ chiếc liềm đoạt mệnh kia lên bổ xuống ông, một chiếc khiên lửa chặn lại đòn đánh của bọ ngựa, Hữu Lâm chưa kịp hoàn hồn thì bị một lực đạo đẩy ngã rớt xuống cây, lão lúc này còn cảm thán là số mình cứt thật sự, hết bị làm mục tiêu của con quái vật bọ ngựa rồi còn bị đẩy ngã khỏi cây.
Lão rơi tự do xuống hơn chục mét, sắp chạm đất thì bỗng dưng cơ thể dừng lại không rơi xuống nữa, nhìn thấy Bạch Thuần đang xách áo lão thì lão vui sướng vì lão đại không bỏ mặc mình, chưa kịp vui mừng thì Bạch Thuần ném lão lên trên cây, cảm giác mất trọng lực này còn khủng bố hơn việc rớt xuống cây khiến lão hét bằng cái giọng khàn khàn khi mới nãy vừa chạy vừa hét làm khàn cả giọng.
Bạch Thuần nhìn bóng người lão đã được lên trên cành cây Tiểu Hoa đang ở thì cũng không nhìn nữa mà đưa mắt liếc về phía bóng dáng của con bọ ngựa trên đầu mình.
Lưỡi kiếm lửa chém vào thân hình của bọ ngựa nhưng không ảnh hưởng gì đến nó mấy, không tạo ra nổi một vết xước chứ nói gì đến đánh bại con này.
Phương Khả bắn ra những chùm tia ánh sáng về phía đầu của bọ ngựa nhưng nó cũng không ngại mà ăn hết đòn tấn công của hai người, nhưng vẫn toàn vẹn mà đứng đây. Nam Trường Tư và Phương Khả cảm thấy sức mạnh của con quái vật này phải gấp vài lần con hắc xà lúc nãy.
Nhưng hai người không quan tâm mà tung những kỹ năng sát thương về phía bọ ngựa nhưng lần này nó không để bị ăn sát thương mà tạo ra làn sương đỏ nuốt chửng những đòn tấn công của hai người.
Hai người đã giao chiến với nó hơn nửa tiếng nhưng không làm xây xước được nó, còn bọ ngựa thì nãy giờ chỉ như đùa giỡn với con mồi mà vờn qua vờn lại.
Bọ ngựa này đã đạt ngưỡng cấp 27, và cũng chính là động vật biến dị mạnh nhất khu rừng này. Phong Lan biến dị đã bị nó nuốt chửng từ lâu rồi, nó cũng đã thôn phệ hết những con quái vật mạnh mẽ khác để lên được cấp 27.
Bạch Thuần cũng nhìn ra cấp của nó lúc xuất hiện rồi, cậu không nghĩ rằng cốt truyện đã thay đổi đến mức này.
Nếu tính theo cảnh giới thì cảnh giới của cậu lúc này chỉ bằng cấp 29, nên cấp 27 này đối với cậu cũng đã ghê gớm lắm rồi, nếu lơ là có khi cậu lại chính là kẻ bị thương.
Bọ ngựa có vẻ như đã hết sự kiên nhẫn cho con mồi của mình mà tấn công về phía hai người, hai người cố gắng chống đỡ đòn tấn công của nó nhưng khiến chắn do hai người tạo ra đã bị vỡ nát khi đòn tấn công của nó hạ xuống chỉ sau 5 giây.
Những cánh hoa đào hồng nhuận chắn lại đòn tấn công của nó, dư chấn từ đòn tấn công của nó khiến cho Nam Trường Tư và Phương Khả bị hết ra khỏi thân cây nhưng không bị rơi xuống đất mà thân thể lơ lửng trên không trung.
Những cánh con kia như có linh tính mà bám trụ và hai càng của bọ ngựa, nó chủ quan nghĩ rằng làn sương đỏ kia của nó sẽ làm cho những cánh hoa này tan biến nhưng theo thời gian trôi qua nó cảm thấy hai cái càng của mình truyền tới những cơn đau nhứt khiến nó bắt đầu hoảng loạn.
“Súc sinh mà có thể lên được tới cấp độ này chắc đã có suy nghĩ của mình rồi nhỉ.”
Bạch Thuần bước ra từ không trung dán ánh mắt sắc xảo nhìn con bọ ngựa đang đau đớn kia.
Nó gào thiết mà muốn tấn công về phía Bạch Thuần thì bị cậu phất cánh quạt trên tay đập về phía sau cây, lõm lên trên cả thân cây.
Nó vốn có suy nghĩ liền biến người trước mặt mình là kẻ đã dùng cái thứ kỳ quái nào đó khiến cho hai càng của nó bị vô hiệu hoá, theo thời gian thì bắt đầu bị ăn mòn.
Khi nó đang nhận ra thì càng của nó đã sắp bị ăn mòn hoàn toàn, những chất lỏng màu đen nhỏ giọt xuống đất. Nó đứng dậy ngước nhìn kẻ đang đứng trên không trung kia, một người một quái cứ như vậy mà nhìn nhau.
Ánh mắt của kẻ săn thú dán chặt vào con mồi tự cho là mạnh mẽ kia, nó sẽ cho thấy con mồi này chiêm ngưỡng sức mạnh của nó.