Mang theo nỗi oán hận ngút trời mà chết đi, đi vào cõi vĩnh hằng. Nơi đây là một màu đen tuyền, cơ thể trôi nổi trong nơi này tựa như đang lở lửng trên mây.
Lộc Nhân vẫn còn ý thức và suy nghĩ được, hắn ta không biết mình ở đây đã bao lâu rồi, thời gian trôi qua nhanh hay chậm hắn cũng không biết, dường như khái niệm về thời gian đối với hắn như biến mất.
Bỗng dưng một tia sáng trong khung cảnh tối tăm như là tia sáng hi vọng cuối cùng của Lộc Nhân, anh cố gắng cử động thân thể này nhưng có vẻ chúng đã không còn là của anh, cơ thể nặng trịch.
Tia sáng dần dần tăng lên, như muốn phá tan không gian u tối này, cứu rỗi Lộc Nhân. Những tia sáng ngày càng nhiều như xoá tan nơi này, cho tới khi không gian xung quanh Lộc Thần chỉ còn lại một màu trắng tinh từ ánh sáng diệu kỳ kia thì bỗng dưng anh mở mắt ra.
Lộc Nhân thở hổn hển, mồ hôi tuôn thành từng dòng. Lộc Nhân lúc này não bộ như bị ngưng trệ mà bất động tròn mắt nhìn xung quanh, đây là căn phòng của anh lúc trước tận thế
Nơi đây là một căn chung cư cỡ vừa, xung quanh đều được bao phủ bởi một màu ảm đạm nâu xám. Do Lộc Nhân vốn là một người ít tiếp xúc với người khác nên anh thích sự ảm đạm, chúng mang lại cho anh một cảm giác an toàn, bình yên vì vậy tất cả đồ vật trong nhà đều chỉ có một màu xám hoặc trắng.
Kể cả giường ngủ, hay là tủ đồ cũng có màu xám hoặc trắng. Hiện tại anh đang ở trong phòng ngủ, nơi đây cũng không quá nhỏ hay quá rộng nhưng khá là thoải mái đối với Lộc Nhân.
Anh sau một hồi liền phục hồi suy nghĩ liền đi với ngay chiếc điện thoại ngay trên bàn kế bên giường trên đó hiện ngày 1/5/2025.
Lộc Nhân: “Vậy chẳng phải còn 5 tháng nữa sẽ xảy ra tận thế sao.”
Anh lẩm bẩm như người thần trí không được ổn định. Lộc Nhân nhớ là mình đã bị giết chết bởi Nam Trường Tư nhưng tại sao hiện tại vẫn còn sống, đã thế còn đang cách nửa năm sau là tận thế.
Những gì Lộc Nhân đã trải qua tựa như một giấc mộng nhưng chúng chân thật đến mức anh có thể nhớ rõ mùi hôi thối như máu thịt thối rữa từ lũ zombie mang lại, giờ đây khi nhớ lại anh cảm thấy bụng mình cồn cào như muốn nôn ra. Anh bụm miệng kìm nén cảm giác này lại.
Một lúc sau Lộc Nhân cười, cười như một tên tâm thần. Hắn được trọng sinh, ông trời thấy hắn chết oan nên cho hắn một cơ hội để báo thù. Hắn cười nhưng nước mắt lại cứ tuôn rơi bởi vì anh đau lắm, khi phải chứng kiến lại cảnh người thân đều biến thành zombie, khiến anh đau buồn là người bạn gái khi sắp biến thành zombie trước mặt anh lại dùng dao tự kết liễu đời mình để không phải biến thành thứ xấu xí kia.
Cô trước khi nhắm mắt không kịp nói gì nhưng vẫn nắm chặt tay anh trước đi chết khiến trái tim anh như giằng xé, trở thành một vết thương không thể xoá nhoà.
Lộc Nhân không muốn trải qua cảm giác này xíu này.
Lộc Nhân tưởng như được ông trời trao cho cơ hội báo thù nhưng cũng nhưng cái giá là phải trải qua lại những đau đớn mất mát nhường nào. Hắn tuy đã trải qua ít nhất hơn 6 năm tận thế nhưng hắn không bị biến chất do tận thế mà vẫn giữ được tấm lòng nhân hậu thiện lương của mình mà dùng năng lực giúp đỡ rất nhiều người.
Lộc Nhân: “Có lẽ cái giá này cũng tương xứng đấy chứ.”
Hắn cười đắng mà nói thầm, có vẻ như hắn phải chấp nhận sự thật này.
Và hắn đã dành khoảng thời gian nửa năm để ở bên những người thân yêu của mình, người bạn gái mà anh muốn kết hôn sau khi mua được một căn để họ có được một mái ấm gia đình.
Chuẩn bị những vật tư, những vũ khí cần thiết cho tận thế. Và anh cũng đã nghỉ cái công việc văn phòng lương ít ỏi kia.
Khi tận thế xảy đến, Lộc Nhân đã ở cùng gia đình mình và gọi bạn gái tới nhà anh. Anh muốn tự tay tiễn bọn họ đi.
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra, không chỉ gia đình anh, bạn gái anh bị nhiễm virus mà anh cũng bị nhiễm virus.
Cảm giác khó thở, mắt trắng dã, xuất phát từ bản năng khát máu của zombie khiến anh thèm khát máu người nhưng anh đã tự giam mình trong phòng và một mình chống lại cảm giác đó.
Bên trong phòng, Lộc Nhân sau khi hoàn toàn biến thành zombie anh kinh ngạc cực kỳ bởi vì anh vẫn giữ được ý thức của con người, và hơn nữa trong cơ thể anh có nguồn năng lượng kỳ lạ, anh cảm giác mình có thể điều khiển được những zombie khác.
Anh đi vào phòng tắm soi mình trong gương, thật sự là anh rất khác biệt với lũ zombie anh từng thấy, anh không khác gì bình thường ngoài làn da trắng bệch kia.
Anh đi ra ngoài phòng thì thấy cả bố mẹ và em gái mình đều bị biến thành zombie còn cô bạn gái thì cũng đã biến thành zombie nhưng có vẻ như là cô không thể tự sát vì dưới chân cô là con dao sắc bén.
Lộc Nhân khi chứng kiến cảnh này thì dù đã chuẩn bị tinh thần bao nhiêu vẫn không ngăn được những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra.
Có vẻ như là dù là biến thành một con zombie có trí thức nhưng anh vẫn giống như một con người dù bên trong cơ thể các cơ quan đã dần bị phá hủy hoàn toàn.
Anh bỗng dưng cảm nhận được nguồn năng lượng trong cơ thể như muốn bộc phát, cái cảm giác này y hệt lúc anh mới biết cách sử dụng năng lực chữa trị ở kiếp trước.
Anh bỗng dưng dùng tay chỉ vào ba mình đã hoá thành zombie bỗng dưng zombie này đứng yên, anh chỉ qua đâu thì con zombie này đi theo qua đó. Anh liền biến đây là năng lực của zombie hệ tinh thần, dù anh chỉ từng nghe nói thôi chưa chứng kiến nhưng zombie hệ tinh thần chính là vương của zombie.
Anh cười đắng nghĩ có lẽ ông trời cũng muốn trao cho anh thêm chút thực lực để trả thù. Anh cũng biết được năng lực của mình và hiểu được rằng mình cần nguyên thạch để nâng cấp. Zombie cũng như tiến hoá giả cần nguyên thạch để thăng cấp, không phân biệt nguyên thạch của ai cũng có thể sử dụng được, zombie hay tiến hoá giả đều được.
Anh liền dùng năng lực của mình phá hủy đi não bộ trung tâm của gia đình và bạn gái đã biến thành zombie của mình. Anh muốn họ yên nghỉ đi, đi đầu thai kiếp sau được trọn vẹn kiếp người.