Sáng hôm sau, trong lúc Bạch Thuần còn đang ngủ thì Nam Trường Tư gõ cửa phòng cậu. Cậu liền mở mắt, cậu thanh tỉnh như không phải người mới ngủ dậy xíu nào, bước xuống giường ra mở cửa cho Nam Trường Tư.
Nam Trường Tư mặc quần tây áo sơ mi trắng rất không phù hợp với thời đại zombie này. Thật ra anh muốn tạo thêm thiện cảm với Bạch Thuần bắt đầu từ nhưng việc nhỏ nhặt nhất như ăn mặc. Nhìn cậu mở cửa, lúc này trên người cậu nồng nặc mùi tin tức tố của Nam Trường Tư.
Tâm trạng của Nam Trường Tư rất vui vẻ vì nhìn thấy Bạch Thuần khắp nơi đều là mùi tin tức tố của mình, còn cậu có lẽ không biết điều này vì mấy cái tin tức tố omega, alpha gì đó cậu thấy không có gì ảnh hưởng tới mình là được.
Nam Trường Tư:“Cậu có muốn đi dạo ở căn cứ này không”. Anh vui vẻ mời cậu đi tham quan căn cứ này, điều này làm anh cảm thấy như mời người yêu mình đi chơi vậy.
Bạch Thuần:“Nơi này có gì thú vị để tham quan sao”? Thật ra cậu cũng là một người khá là ham chơi và ham ăn. Kiếp trước của cậu nếu không tu luyện hoặc lo chuyện trong môn phái đó chính là đi du ngoạn thiên hạ, trải nghiệm ẩm thực, thú vui của nhân sinh.
Câu trả lời của cậu như câu hỏi thật ra là muốn đi khám phá nơi này lắm rồi.
Nam Trường Tư:“Có, nơi này có nhiều thứ thú vị lắm cậu có muốn đi không”. Anh nghe ra ý tứ trong câu hỏi của cậu nên cũng thả mồi dụ cậu đi cùng mình.
Bạch thuần:“Được, chờ ta một xíu”. Cậu đóng cửa lại, sau đó tạo ấn chú, bộ đồ thoải mái của cậu biến thành một bộ hán phục cổ, cấu tạo đơn giản chỉ có tông màu trắng làm bậc lên lớp da mật ong của cậu, do cậu là omega nên cậu ngày càng như đẹp ra, khiến cho người khác nhìn vào như bị cậu câu dẫn.
Bạch Thuần đóng cửa chỉ một phút sau, đó mở cửa ra kêu Nam Trường Tư dẫn đường đi chứ cậu có biết đường đâu. Anh cười cười dẫn cậu ra trước nhà lên xe Mercedes mà căn cứ ban phát cho anh để phụ vụ cho việc di chuyển trong căn cứ một phần là để lấy uy, tại nơi này chỉ có những tiến hoá giả có tầm ảnh hưởng và những người có chức vụ quan trọng mới được phân phát cho 1 chiếc Mercedes.
Bạch Thuần tự nhiên lên trước mở cửa xe kế bên ghế lái mà ngồi vừa hay đúng ý anh, Nam Trường Tư lên xe ngồi ở ghế lái, thấy cậu chưa thắt dây an toàn vì vậy chòm qua thắt dây dùm cậu. Hành động này của anh làm cậu hơi hốt hoảng, tự nhiên thấy bản mặt đẹp trai của anh phóng đại lên khiến tim cậu đập nhanh, vì vậy lấy tay đẩy mặt anh.
Bạch Thuần:“Làm gì vậy, lão tử không thích ngươi nha”. Cậu tưởng anh định hôn mình khiến cho tim cậu đập nhanh cực làm cho mặt già của cậu đỏ chét lên tới mang tai (Vả mặt cực mạnh cùng Bạch Thuần lúc đầu kêu ko quan tâm mà vẫn đỏ mặt đồ đó)
Nam Trường Tư nhìn tay cậu đẩy đầu mình mà ngắm nghía mãi, đôi tay cậu rất mềm mại do là tay omega, trên người cậu tuy là bao phủ bởi pheromone của anh nhưng mùi pheromone đào của cậu vẫn thoang thoảng chui vào mũi anh. Anh hiện tại có suy nghĩ rằng có nên đè cậu ra làm tại đây không, làm đến khi cậu không thể đi được, khiến cậu mãi mãi chỉ có thể sinh con của anh. Suy nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu anh.
Bạch Thuần thấy anh không có hành động gì khác mới liền lay vai anh.
Bạch Thuần:“Nè có nghe không, bay bị tôi doạ sợ rồi”. Cậu không chắc là có doạ cho Nam Trường Tư sợ hãi đến hồn bay phách lạc rồi không vì vậy cậu hơi hoảng.
Nam Trường Tư lúc này mới đặt sự chú ý lên cậu.
Nam Trường Tư:“Tôi chỉ định thắt dây an toàn thôi, không cần sợ hãi vậy đâu”. Anh cười cười rồi thắt nốt dây cho cậu rồi ngồi về ghế lái.
Lúc này bầu không khí trong xe hơi ngượng ngùng nhưng thật ra có mỗi Bạch Thuần ngượng, cậu bị lời nói của Nam Trường Tư khiến cho muốn tìm lỗ chui xuống ghê.
Nam Trường Tư lúc này đang lái xe chở cậu đi tham quan nơi này, khắp nơi hiện tại đều là những ngôi nhà hay các toà nhà lớn vẫn giữ được vẻ đẹp của nó sau 5 năm. Nhưng đó là ở thành trong, càng ra ngoài càng thấy kiến trúc nó bị hủy hoại như nào.
Nam Trường Tư:" Những nơi gần lớp tường thứ 2 từng có nhiều tiến hoá giả tranh giành nơi ở, phía chính phủ cũng mặt kệ không động chạm tới lợi ích của chúng là được. Vì vậy nơi đây thường xuyên xảy ra tranh chấp cướp giật và thường xuyên có người chết". Lúc tận thế loài người không những đoàn kết cùng với nhau mà còn đánh giết nhau cướp đoạt của nhau.
Xe chạy qua những khu nhà tồi tàn, những người không có năng lực, hay là người già trẻ nhỏ đói tới mức thân xác gầy trơ xương ngồi trên đường ăn xin nhưng thời này ai cũng đói khát thì giúp được ai cơ chứ. Khi xe của Nam Trường Tư đi ngang thì những người này ngước lên nhìn nhưng không dám có hành động gì vì bọn họ dù có ngu đến đâu cũng không dám động đến chủ nhân của chiếc xe này.
Tâm trạng Bạch Thuần nặng nề, cậu dù đã chứng kiến việc này nhiều rồi nhưng cũng không khỏi làm cho cậu cảm thấy phức tạp. Chính bản thân cậu đã từng trải nghiệm qua cảm giác đói khát, tủi nhục như này rồi.
Khi thấy tâm trạng cậu suy tư, anh cũng không nói gì. Kêu là có nhiều thứ vui để tham quan làm phát khiến cho tâm trạng cậu xuống dốc luôn. Anh vừa lái xe vừa tặc lưỡi trong lòng cái miệng hại cái thân mà.