Nam trường Tư tạo ra một hoả cầu trên tay chiếu sáng hành lang này, bên trong bao bọc bởi kim loại, họ nối đuôi nhau theo sao Nam Trường Tư tiến vào bên trong viện nghiên cứu, Bạch Thuần đi kế bên Nam Trường Tư để xem có mối nguy hiểm nào không.
Nam Trường Tư khi thấy cậu đi kế bên mình, mặt vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, nhưng trong lòng đang nghĩ ra 7749 cảnh muốn ôm Bạch Thuần, cảnh thân mật với cậu. Khi liếc tới sợi vải trên mắt cậu, anh cảm thấy muốn giựt phăng sợi vải này để ngắm nhìn toàn dung nhan cậu.
Đi tầm 200m thì tiến tới một cảnh cửa, và dĩ nhiên cánh cửa này cũng phải cần quẹt thẻ. Bạch Thuần dùng thuật mắt nhìn xuyên thấu xem có nguy hiểm gì không. Cậu thấy bên trong toàn là những lọ thủy tinh chứa đầy các thành phần của cơ thể người. Những tên tiến sĩ trong này thì không thấy đâu cảm
Bạch Thuần liền phá dùng một chưởng phá hủy cánh cửa, lúc thấy bên trong này họ đều sợ vãi cả linh hồn ra, thì ra khu nghiên cứu này thí nghiệm trên cơ thể người. Nơi đây vẫn còn sáng đèn,điều này làm mọi người đỡ phải dựa vào nguồn ánh sáng ít ỏi từ ngọn lửa của Nam Trường Tư.
Đi vào trong, xộc vào mũi họ là mùi hoá chất nồng nặc. Tuy là họ tiêu diệt zombie nhiều quen rồi nhưng khi nhìn thấy những bộ phận của cơ thể người trong mấy bình thủy tinh khổng lồ vẫn mang lại cho họ cảm giác kỳ dị khó tả.
Ánh sáng lập loè từ những bóng đèn như muốn hư tạo ra một khung cảnh quen thuộc trong phim kinh dị. Cả đám liền tiến vào kiểm tra xem còn người sống không nhưng họ không tìm thấy dấu vết nào cả. Như thể nơi này không có một người nào ở cả nhưng điều làm họ nghi ngờ có người sống là do xung quanh quá sạch sẽ. Nếu bị bỏ hoang lâu vậy phải bị bụi bám vào.
Điều này làm họ đoán là vẫn còn người sống và thường xuyên dọn dẹp nơi đây. Mọi người xem thử xung quanh có lối đi nào không, và Phong La tìm thấy một lối xuống dưới. Cầu thang dẫn xuống được làm bằng gỗ, không phù hợp với kiến trúc nơi đây, con đường đi xuống không có một chút ánh sáng nào cảm.
Khi này Nam Trường Tư đề nghị mình sẽ cùng với Bạch Thuần xuống dưới kiểm tra. Mọi người tất nhiên sẽ không có ý kiến gì rồi. Bạch Thuần thì cũng không có ý kiến gì.
Hai người đi xuống dưới, Nam Trường Tư đi trước để soi đường, Bạch Thuần đi phía sau anh. Anh đi trước nhìn như một bức tường thành bảo vệ kiên cố cho người đi sau, khiến cho người khác có cảm giác được an toàn. Nhưng đối với Bạch Thuần thì không có cảm giác gì lắm, chỉ cảm thấy tên này ăn gì bự con dữ vậy.
Đi xuống dưới là một căn phòng, Nam Trường Tư liền tại ra một ngọn lửa nhỏ bay vào trong, ngọn lửa xanh ở nơi bóng tối bao quanh như này nhìn trông quỷ dị vô cùng.
Ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng dưới này. Đây là một thư phòng, khắp nơi là kệ sách. Ở hướng bên trái đi vào sẽ thấy một bàn làm việc. Cậu và Nam Trường Tư lại gần xem thử coi tìm được gì hữu ích không. Khi lại gần cậu phát hiện trên bàn này khá là ngăn nắp, không một miếng bụi, chứng tỏ nơi này vẫn được sử dụng.
Lúc này từ lối vào bỗng dưng bị một tấm sắt chặn xuống, bên trong được bơm vào thuốc ngủ. Mọi người ở trên nghe thấy động tĩnh liền định đi xuống, có vài người cầm đèn pin ra soi xuống, đi hồi họ thấy lối vào đã bị chặn. Phương Khả đập mạnh vào miếng sắt.
"Bạch Thuần, Nam Trường Tư. Hai người có sao không". Cô lo lắng gọi. Nhưng đáp lại cô là một mảng im lìm. Cả đám thấy vậy cũng không biết làm gì ngoài việc chờ đợi, bởi vì hành lang này hẹp chỉ đủ cho một người trưởng thành duỗi cơ thể. Giờ cả đám đi vào cũng không chắc có phá được tấm sắt đó không.
Cả đám mong rằng bọn họ sẽ không sao. Nhưng thực sự thì bọn họ nên cầu nguyện cho cái người dám thả thuốc mê đi.
Còn bên phía Nam Trường Tư, khi đám khí độc lan vào, Bạch Thuần đã nhân cơ hội khoá giác quan của anh lại, sao đó nói truyền vào đầu Nam Trường Tư giọng nói của cậu:
"Giả vờ ngất xỉu đi".
Bạch Thuần nói với giọng điệu bình tĩnh tới mức khiến người ta yên tâm cực kì. Nam Trường Tư cũng không hỏi nhiều mà tin cậu vô điều kiện. Anh và cậu giả vờ ngất xỉu, té xuống sàng gỗ lạnh băng. Chờ thêm một lúc nữa, phía tủ sách đối diện lối vào bỗng dưng xoay mở ra một lối đi, lúc này có một người mặc áo blouse trắng đi ra, là một người trung niên hiện hữu trên mái tóc đã có phần bạc màu, nhưng san sắc chỉ tầm 30 - 35 tuổi, đeo chiếc kính gọng bạc.
Ông ta ăn mặt khá là sạch sẽ và trông bộ dạng như được ăn no ngủ đủ không khác gì mấy người bình thường lúc chưa xảy ra tận thế.
Ông ta đi tới và kiểm tra tình trạng của hai người xác định xem có thật sự bị trúng thuốc chưa thì bỗng dưng Bạch Thuần mở mắt, hù ông ta hết hồn. Ông ta bỗng dưng dùng cánh tay biến thành kim loại của mình tấn công về phía cậu. Còn cậu thản nhiên đứng dậy, đòn tấn công của ông ta sắp chạm vào cậu thì bỗng dưng bị chặn lại bởi một lớp màng chắn mỏng rất khó phát hiện.
"Nam Trường Tư, đây là phải là đối tượng anh cần để hộ tống về căn cứ không"? Cậu lên tiếng kêu người còn đang nằm dưới sàn kia. Anh cũng ngồi dậy, quan sát ông lão trung niên kia và xác nhận:
"Đúng là ông ta". Nam Trường Tư khẳng định.
Lúc này cậu mới dùng thuật trói định, trói ông ta lại.
"Tiến sĩ Tống không cần lo lắng, bọn tôi là người đến hộ tống ông về căn cứ A". Nam Trường Tư lúc này mới giải thích cho tiến sĩ Tống. Ông tên Tống Nghệ, là người có quyền hạn của nhất ở nơi đây, nơi đây là nơi nghiên cứu khoa học về mảng sinh học và năng lượng hạt nhân. Nơi đây chỉ có ít người biết đến vì vậy không ai biết danh tính của ông ngoài lãnh đạo cấp cao của nước A.