Xuyên Không & Trọng Sinh

Xuyên Không & Trọng Sinh - Chương 55: CHÚ Ý! CHÚ Ý! TỬ XÀ ĐANG TỚI!




EDITOR: YUKI



BETA: HARA



-o0o-



Buổi tối khi Draco đang ngủ ở giường bệnh bên cạnh, hắn chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm rồi hắn nhìn Alice đang xoay mặt của mình qua hướng khác.



Hành động của cô nàng này quá rõ ràng đi, cách nhanh nhất và tốt nhất để che giấu không phải là nhắm mắt của mình lại sao......



Draco ngồi dậy, nhẹ nhàng nói, "Alice?...... Em tỉnh sao?"



Alice vẫn không nhúc nhích —— nhưng cơ thể cô thì đang cứng đờ, hô hấp cũng rất nặng nhọc.



Draco co rút khóe miệng, "Em ngủ rồi à? Thật sự ngủ rồi?"



Alice quay đầu qua, bực bội trừng mắt nhìn hắn, "Không có! Tôi khát nước!"



Draco mỉm cười, hắn xoa xoa tóc, nhảy xuống giường, đi rót một ly nước cho cô, "Hiện tại đã khá hơn chưa? Hay là vẫn còn không có chút sức lực nào?"



Hắn lấy một cái gối đặt ở sau lưng Alice, đỡ cô nàng ngồi dậy.



Alice không để ý đến hắn, cầm lấy ly nước, uống một ngụm.



"Về sau đừng tiếp tục bạo động ma lực nữa." Draco sờ sờ mái tóc Alice nói.



Alice né tránh và tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Đừng chạm vào tôi!"



Draco lập tức giơ hai tay lên, "Anh sai rồi."



Alice nhìn quầng thâm mắt ở dưới đôi mắt của hắn, mím môi, hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống nước.



"Anh phát hiện rồi?" Alice không được tự nhiên nói, "Cuốn sổ nhật ký của anh...Ở chỗ của tôi?"



Draco thả tay xuống, hắn muốn ngồi bên cạnh Alice, nhưng Alice trừng mắt nhìn hắn, hắn đành phải thỏa hiệp ngồi xuống giường của mình.



"Em nguyện ý nói cho anh?" Draco nhẹ nhàng hỏi. "Tại sao?"



"Tôi cho rằng đó là cuốn sổ nhật ký của anh..." Alice rũ mắt, nhìn chằm chằm ly nước, "Tôi chỉ muốn nhìn nhật ký của anh một chút, để có thể trêu cợt anh....Khi tôi mở ra, trên đó lại không có viết gì hết, tôi liền thử viết chữ lên trên đó. Nhưng cuốn sổ nhật ký kia...... Cuốn sổ nhật ký kia...... Rất quái lạ......"




Cô cắn răng, "Người mở nó ra sẽ vô tình bị khống chế mà viết chữ ở trên đó, tôi chán ghét cái loại cảm giác không thể khống chế được chính mình —— đặc biệt là khi tôi cảm thấy gần đây trí nhớ của mình trở nên rất kém, có đôi khi tôi không thể nhớ nổi vừa nãy mình đã làm gì, có đôi khi đi đến một chỗ cũng không biết bản thân muốn đi đâu......"



"Đó có phải là có điều gì đó kỳ lạ đúng không?" Alice nhìn Draco, "Đấy không phải là cuốn sổ nhật ký của anh , có phải không?"



"Cái đó không phải." Draco dùng một loại ánh mắt thương tiếc nhìn cô nàng, "Đó là một cuốn nhật ký rất nguy hiểm......"



"Anh cố ý làm như vậy." Alice ngắt lời hắn.



"Cái gì?" Draco ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.



"Anh là cố ý làm như vậy! Anh đem một cuốn sổ nhật ký nguy hiểm bám đầy phép thuật hắc ám đặt vào trong va li, làm bộ như đó là cuốn sổ nhật ký của mình, anh là cố ý muốn hại tôi!" Trong ánh mắt quỷ dị của Alice hiện lên một tia sáng màu đỏ.



"Không phải," Draco vội vàng giải thích, "Không phải, anh chưa bao giờ viết nhật ký, anh giấu nó trong va li là bởi vì nó rất nguy hiểm......"



"Anh cất giấu một thứ nguy hiểm, còn giả bộ như nó là một cuốn sách bình thường?" Alice đè thấp giọng nói, cô nàng trừng mắt nhìn Draco, ánh mắt không giống như bình thường, bỗng nhiên biểu tình trên mặt cô nàng biến mất, Alice ngẩn người, "Tôi...... Tôi đang làm cái gì vậy?"



Cô nàng mờ mịt ngồi thẳng dậy, "Vừa rồi, vừa rồi tôi mới nói cái gì?" Cô gõ gõ đầu, cúi đầu nhìn ly pha lê trong tay, "Tôi vừa mới uống nước?"



Cô nàng tự hỏi chính mình, sau đó cúi đầu uống một ngụm nước, "Kỳ quái, tôi không khát nước......"




Draco nhìn vẻ mặt hoang mang của Alice khi đặt ly nước lên trên tủ đầu giường, áp xuống cơn tức giận đối với cuốn sổ nhật ký kia xuống đáy lòng, "Alice, nói cho anh, em đặt cuốn sổ nhật ký kia ở chỗ nào? Đó là một đồ vật rất nguy hiểm...... Đưa cho anh, đưa cho anh bảo quản nó được không?"

"Sổ nhật ký?" Alice nhíu mày, cô nàng không tin tưởng mà nhìn Draco, "Anh muốn làm gì?"



"Cuốn sổ nhật ký kia rất nguy hiểm...... Anh không thể để em tiếp tục giữ nó được." Draco kiên quyết nói.



Alice dường như đang đánh giá sự chân thật của hắn, lộ ra vẻ mặt do dự, "Nhưng...... Không được...... Tôi, ở trên đó tôi viết rất nhiều chuyện...... Nếu bị anh biết thì phải làm sao bây giờ?"



"Anh sẽ không...... Anh chỉ giữ nó, anh tuyệt đối sẽ không mở nó ra và viết một chữ nào." Draco ôn nhu khuyên cô nàng.



Alice mím môi không nói lời nào, cô nàng cau mày, vẻ mặt không tình nguyện. "Tôi biết nó rất kỳ quái, tôi sẽ không viết tiếp nữa, nhưng tôi không thể đưa cho anh, tên kia vô cùng vô cùng...... Tôi biết hắn ta đang lấy lòng tôi, hắn ta biết rất nhiều chuyện...... Hắn ta lấy lòng hết tất cả Phù thủy viết lên cuốn nhật ký đó...... Vì lấy lòng anh, hắn ta có thể sẽ phản bội tôi."

"Anh sẽ không viết một chữ nào, anh thậm chí sẽ không mở nó ra." Draco chân thành nói, "Alice em không biết nó nguy hiểm như thế nào......"



Alice không nói lời nào, cô cau mày, dường như đang do dự không biết nên làm sao bây giờ.



Cô cảm thấy tay mình hơi rảnh rỗi nên lại cầm lấy ly nước, cô giơ ly nước lên và xuyên thấu qua pha lê trong suốt để quan sát Draco đang ngồi ở đối diện, sau đó chuyển ly nước qua chỗ khác, nhìn thẳng vào Draco ——



Trước kia tôi lớn lên cũng giống bộ dáng này sao, nhìn qua cũng tỏa sáng như vậy sao...... Alice ngây người...... Cô nàng rũ mắt xuống, đương nhiên rồi cái tên khốn thay thế thân phận của tôi ưu tú hơn tôi rất nhiều, hừ lạnh một tiếng ở dưới đáy lòng. Nhưng có một loại đau khổ thẩm thấu từ trong cốt tủy tràn ra tới, làm cô không thể thở được. Harry Potter vẫn là Cậu bé vàng, Ron Weasley vẫn là con trai nhỏ nhất của nhà Weasley, giáo sư Dumbledore vẫn là hiệu trưởng của Hogwarts và là Phù thủy vĩ đại nhất giới Phù thủy, tại sao! Tại sao tôi lại không thể là con trai duy nhất của nhà Malfoy!?


Tôi làm sai cái gì? Tại sao lại phải trơ mắt nhìn một người xa lạ cướp đi tất cả mọi thứ của tôi!?



Cô nàng nắm chặt ly pha lê, Draco nhìn cảm xúc của cô nàng có chút không thích hợp, không thể không sửa miệng nói, "Được rồi, được rồi, em không cần phải nói anh biết...... Nhưng em không được viết một chữ nào nữa......"



Alice không muốn làm bản thân giống như đang bị hắn răn dạy, cô nàng đặt cái ly ở trước mặt và nhìn xung quanh —— Draco thở dài, cúi đầu xuống, bỗng nhiên Alice mở to hai mắt nhìn —— cô nàng nhắm một mắt và mở một mắt nhìn xuyên thấu qua ly pha lê, bỗng nhiên từ trên tay của cô nàng rơi xuống dưới đất, vỡ nát thành những mảnh nhỏ, nhưng cô nàng hoang mang vẫn còn giữ y nguyên động tác vừa rồi.



"Alice?" Draco ngẩng đầu lên, nhìn cô nàng với vẻ mặt khó hiểu. Bỗng nhiên hắn hoảng sợ —— khi hắn vừa cho rằng tử xà mới đi ngang qua, Alice cử động, Draco dường như bị cô nàng hù chết, hắn bực bội đến mức chân mày dựng lên, "Trò đùa này không vui đâu!!"

Sắc mặt của Alice trắng bệch, "Tôi nghe thấy được...... Tôi nghe thấy được...... Cái giọng nói kia, cái giọng nói kia...... Nó vừa mới đi qua...... Nó vừa mới đi qua......"



Draco vội vàng rút đũa phép ra, hắn nhảy xuống giường, ôm Alice vào trong ngực, "Đừng sợ, đừng sợ!"



"Tôi không biết tại sao lại như thế này...... Từ sau khi tôi càng ngày càng suy yếu, tôi luôn có thể nghe được một ít âm thanh kỳ quái......" Alice hoảng sợ mà chuyển động tròng mắt, "Tôi bị thần kinh suy nhược sao?"



"Không có việc gì, không có việc gì, sẽ không sao hết, có anh ở đây......"



Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân truyền đến, giáo sư Dumbledore đi đến, vẻ mặt của ông vô cùng nghiêm túc, giáo sư McGonagall đi theo sau với vẻ mặt tái nhợt, phía sau lưng của bà còn đang lơ lửng một cô gái bị hóa đá.



"Poppy!" Giáo sư Dumbledore hô một tiếng. Bà Pomfrey nhanh chóng bước ra khi vẫn còn đang mặc áo ngủ, giáo sư McGonagall đặt cô gái kia lên một cái giường bệnh khác.

—— đó là Pansy.



Draco mở to hai mắt nhìn.



Hắn vội vàng chạy qua, Alice vội vàng nhảy xuống giường, chạy theo sau.



Bà Pomfrey hít một ngụm khí lạnh.



"Xin lỗi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"Giọng nói của Draco hơi run, bởi vì tức giận.



"Ta không biết." Giáo sư McGonagall nói, "Chắc cô bé muốn đến gặp trò?"



Sắc mặt của Alice không còn một giọt máu, cô nàng dường như không thể nói được lời nào.



Cô nàng túm lấy quần áo của Draco, "Tôi muốn về nhà." Cô nàng run rẩy nói.



Draco đem cô nàng ôm vào trong lòng ngực và vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô nàng.



HẾT CHƯƠNG 55