Xuyên Không & Trọng Sinh

Xuyên Không & Trọng Sinh - Chương 25: Cái Chết Của Godric Gryffindor




EDITOR: YUKI



BETA: BĂNG



-o0o-



Trước kia Harry có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu sẽ trải qua lễ Giáng sinh ở trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.



Cậu và Draco cùng nhau đốt từng cái pháo trúc, nó phát ra tiếng vang dữ dội giống như đại bác. Toàn bộ phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin đều được bao phủ trong làn khói màu xanh, và đủ loại mũ văng ra khắp nơi —— Có mũ hải quân, còn có mũ của phụ nữ, trên đó còn có hoa tươi nữa. Những con chuột bạch chạy tán loạn khắp nơi, bàn cờ Phù thủy bị chúng đá văng sang một bên, những quả khí cầu không nổ rơi đầy trên mặt đất.



Cuối cùng bọn họ đều cảm thấy mệt lả, nằm trên ghế sofa thở hổn hển.



Bọn họ cuộn tròn nằm ở trên sofa, vất vả lắm Draco mới dẹp bỏ ý định đi xem gương Ảo ảnh của cậu, "Nó thật sự sẽ khiến người khác mê đắm đó. Đặc biệt là lúc cậu đang có những ý nghĩ nguy hiểm thì cậu tuyệt đối sẽ trầm mê vào nó."



"Đúng vậy, nhưng lễ Giáng Sinh là ngày cả nhà đoàn viên......" Harry mất mát nói.



"Nếu như cậu muốn," Draco dường như nhớ tới cái gì đó, hơi chần chừ nói, "Mình có thể dạy cậu một câu thần chú...... Cái đó có thể làm cậu gặp người cậu muốn gặp."



"Cậu nói thật sao?" Harry từ khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ vui sướng, "Ý cậu nói là không cần gương Ảo ảnh, mình cũng có thể gặp người mình muốn gặp?"



"Mình còn có thể làm cho bọn họ ở bên cạnh cậu —— Nhưng bọn họ cũng không phải là bọn họ chân chính, cậu phải nhớ kỹ điều này mới được." Draco thở hắt, bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm.



"Làm ngay đi, mình không chờ nổi rồi!" Harry đứng dậy với đôi mắt sáng lấp lánh và rút đũa phép ra.



"Được rồi được rồi, tới liền đây," Draco nghỉ ngơi một lát, không thể không đứng dậy từ chiếc ghế chạm khắc mềm mại, "Nhớ kỹ, phải tưởng tượng ra người cậu muốn gặp ở trong đầu, càng chi tiết càng tốt, sau đó giơ đũa phép lên, đọc theo mình ——"



"Tái hiện nhân gian!"



Đũa phép của Draco hiện ra một làn sương trắng, dần dần hóa thành một bóng người cao ốm.



Vạt áo choàng dài màu đen ở dưới chân nhuộm thành một làn sương màu đen, lơ lửng ở trên không trung, chứng minh y chỉ là ảo ảnh —— Nhưng y rất giống người thật!



Mái tóc dài màu đen, đôi mắt thâm thúy như mặc thạch, người đàn ông có ngũ quan lạnh lùng và chân thật.



"Salazar Slytherin......?" Harry hít một hơi, "Y, y nhìn trông không khác gì người thật......"



"Đương nhiên là có sự khác biệt." Draco nhìn y, mím chặt môi, "Y sẽ không có độ ấm, cũng sẽ không có nhịp tim."



Draco hơi hơi mỉm cười nhìn Harry, "Harry, nhìn xem, tổ tiên của cậu là trông như thế này."



"......" Khóe miệng Harry giật giật, quyết định coi như không nghe thấy gì hết, cậu cực kỳ hâm mộ nhìn Salazar trông giống y như người thật đang đứng bên cạnh Draco, hít sâu một hơi, bắt đầu ở trong đầu nhớ lại bộ dáng của mẹ ——



Cậu vẫy đũa phép —— Một làn sương trắng hiện ra —— Sau đó liền biến mất không thấy.



Cậu uể oải nhìn Draco.



Draco cau mày, "Cậu cần phải nhớ lại ký ức khắc sâu nhất, rõ ràng cậu né tránh ký ức vừa rồi, nó không có chút hiệu quả nào khi cậu sử dụng Lời nguyền Trở về."



"Đúng vậy...... Mình muốn làm mẹ mình xuất hiện, nhưng ký ức sâu sắc nhất của mình là ánh sáng xanh đêm đó và tiếng la hét của bà......" Harry trầm mặc nói.



"Đừng như vậy. Cái câu thần chú này rất đơn giản, cậu nhất định có thể làm được." Draco nhéo nhéo cằm Harry, bỗng nhiên Salazar cử động —— Y mở lòng bàn tay Draco ra và đánh hắn một cái, vẻ mặt tức giận trừng mắt hắn, "Cậu có thể đừng ngả ngớn như vậy?"



Giọng nói kia vừa trầm thấp và tràn ngập từ tính.



Nói xong, mặt y bỗng nhiên biến về vẻ mặt vô cảm. Nhìn sơ qua trông rất quỷ dị.

Draco che cánh tay bị đánh lại, trầm mặc trong chốc lát, dường như đang kìm nén điều gì đó, hắn miễn cưỡng mỉm cười khi nhìn bộ dáng sợ ngây người của Harry, "Nếu trong đầu cậu nhớ đến chi tiết đặc biệt khắc sâu hoặc là lặp đi lặp lại một tình tiết đặc biệt, thì khi xuất hiện một cảnh tượng tương tự, thì người được tạo ra bởi Lời nguyền Trở về sẽ hành động giống vậy......"



"...... Xem ra, một ngàn năm trước Slytherin thường xuyên đánh cậu......" Harry giật giật khóe miệng.



Draco bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ, "Gia tộc Slytherin dạy dỗ hắn trở nên vừa khô khan vừa cố chấp."



Hắn mỉm cười nhìn Salazar, Salazar cũng nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, bởi vì do dáng người cao to, Draco đành phải vừa nhón chân vừa vươn tay, nhéo nhéo cằm Salazar, hắn mỉm cười tự giễu, "Vừa rồi hơi ngây người một chút, mình a, đã rất lâu rồi chưa bị đánh như vậy."

Hắn rút tay về, trên khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc đau thương, "Còn rất hoài niệm nữa."



Salazar hơi cúi đầu một cách ngoan dịu, thẳng đến khi tay Draco không còn ở đó nữa, y mới một lần nữa nâng cằm lên, khôi phục lại trạng thái quý tộc vừa ngạo mạn vừa xa cách, với biểu cảm lạnh nhạt.



Harry luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng khi nghe Salazar tự lẩm bẩm nói chuyện một mình trong trí nhớ trước đây của mình, hiện tại trông nó càng quỷ dị hơn!!!!



Harry không nói nên lời khi nhìn hai người họ tương tác với nhau, cho dù có chết cậu cũng không muốn biết có chỗ nào không đúng, trong đầu cậu giống như có một vách ngăn, làm cậu có nghĩ như thế nào cũng không ra.



Chưa đến một giờ, Salazar vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh Draco bỗng nhiên trở nên trong suốt, khi y hoàn toàn trở nên trong suốt, Salazar bỗng nhiên cúi đầu nhìn Draco lộ ra vẻ mặt cầu xin, nhưng Draco không hề dao động, cho đến khi y hoàn toàn biến mất.

Vẻ mặt khiến người khác buồn bã, Harry không khỏi nhíu mày, "Ừm, y biến mất......"



Draco lắc đầu nở nụ cười, "Salazar sẽ không bao giờ không lộ ra vẻ mặt như vậy."



Hắn bỗng nhiên nhìn Harry và hỏi, "Cậu biết câu thần chú này được phát minh ra như thế nào không?"



Harry mờ mịt lắc đầu.



"Trước đây có một quý tộc mất đi người yêu của mình, hắn đau buồn đến phát điên. Vì muốn lại lần nữa nhìn thấy người yêu của mình, hắn đã dành suốt cuộc cuộc đời nghiên cứu về phép thuật hồi sinh, tiêu tán hết của cải, thậm chí cuối cùng tinh thần rối loạn, phát điên làm các loại thí nghiệm nguy hiểm, cuối cùng hắn tạo ra thần chú này."



"Chỉ là thần chú này tiêu hao rất nhiều ma lực. Khi ma lực sắp cạn hết, câu thần chú sẽ mất đi hiệu lực, quý tộc kia không bao giờ muốn người yêu của mình biến mất nên cuối cùng hắn tiêu hao hết tất cả ma lực của mình. Sau khi ma lực cạn quá mức đến trình độ nhất định, ma lực sẽ không bao giờ có thể khôi phục được nữa, và kể từ đó, hắn biến thành một Squib."

Harry kinh ngạc há to miệng.



"Cuối cùng hắn nhầm đường lạc lối. Vì có thể một lần nữa sử dụng Lời nguyền Trở về, hắn sử dụng bẫy rập để bắt giữ các phù thủy, cho bọn họ uống độc dược đặc thù, chuyển ma lực của bọn họ lên trên người mình. Tuy hình dáng xuất hiện tốt hơn lúc trước, mức độ tiêu tốn ma lực cũng ít hơn nhiều. Hơn nữa hình dáng triệu hồi ra giống người thật hơn, nhưng nó lại rất tà ác. Họ sẽ tự động làm ra cùng một biểu tình và động tác, để những phù thủy sử dụng thần chú này sẽ liên tục tiêu hao ma lực lên trên người của họ —— Câu thần chú này được lan truyền rộng rãi ra ngoài sau khi quý tộc đó chết."



"Đã từng có một phù thủy sử dụng câu thần chú này. Sau khi hắn tiêu hao hết ma lực và qua đời, hình dáng kia thậm chí đã ngưng tụ lại thành thân thể."

Draco nhíu mày, dường như nhớ lại cảnh tượng lúc đó.



"Phù thủy nào mà lợi hại như vậy?" Harry tò mò hỏi.



Draco mỉm cười xán lạn nhìn cậu, "Chính, là, ta, nha."



"...... Rất xin lỗi mình nghe không rõ, cậu, cậu nói cái gì?" Harry lắp bắp, hơi nghi ngờ hỏi.



"Cậu cho rằng mình chết như thế nào. Mình lại không giống như Ravenclaw, mỗi ngày chôn đầu vào những cuốn sách, thân thể trở nên yếu như vậy, và còn có một đứa con gái khiến trái tim tan nát. Mình cũng không giống như Hufflepuff, mỗi ngày chào hỏi với những thảo dược kịch độc kia. Thân thể mình rất khỏe mạnh, một đống tuổi còn có thể chạy xuống dưới đáy biển làm khách ở tộc nhân ngư."



Draco thở dài, "Lúc ấy y cũng giống như thế này, khi sắp biến mất, liền lộ ra vẻ mặt như vậy. Mình nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì nếu cho y ở lại thêm chút nữa. Hơn nữa Salazar chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy, điều đó làm mình cảm thấy rất đáng thương —— Giống như lúc nãy cậu nhìn thấy vậy —— Cho đến cuối cùng, mình chết vì cạn kiệt ma lực."

Draco mỉm cười có chút thê lương, "Vì vậy, cái loại tin tưởng mù quáng vào bản thân rất đáng sợ. Giống như cậu, nếu cậu đã trải qua cảm giác đối mặt với gương Ảo ảnh, thì cậu sẽ có sức chống cự lại nó. Kiếp trước mình chưa bao giờ bị mê hoặc, và lần này nhất định cũng sẽ không. Không ngại xem nhiều hơn một chút, ở lại lâu hơn một chút...... Mà mình thì, cũng vì như vậy, cảm thấy còn nhiều ma lực như vậy, cho y một chút cũng không có chuyện gì đâu?"




"Cậu không nhận ra vừa rồi y đánh mình sao?" Draco nhàn nhạt nói, "Cậu cho rằng Lời nguyền Trở về có thể tạo ra được thực thể sao? Làm gì có một câu thần chú tốt như vậy."



"Sở dĩ mình dạy cậu câu thần chú này là bởi vì mình hiểu rõ cảm giác mong muốn được gặp ai đó, và cảm giác trái tim đau đớn đến không thể chịu nổi. Hơn nữa câu thần chú này mình có thể xen vào. Ở khi cậu không thể khống chế được, mình có thể kéo cậu ra, bởi vì mình từng bò ra tới, cho nên mình đủ tự tin." Draco nói, "Mình không có tự tin có thể đánh thức cậu nếu cậu bị gương Ảo ảnh mê hoặc, cho nên mình không thể để cậu tiếp xúc với nó."

"Câu thần chú này mình đã cải tiến, nếu cậu tin mình, mình vẫn dạy cậu. Nếu cậu không tin, chúng ta đành phải từ bỏ thôi."



Harry trầm mặc hồi lâu, "Mình học."



Harry nghĩ, vậy thì, đời trước, khi cậu sắp sửa trầm mê vào gương Ảo ảnh, giáo sư Dumbledore đã kéo cậu ra, có phải là vì giáo sư Dumbledore đã từng bị nó mê hoặc?



Giáo sư Dumbledore, ông ấy sẽ thấy cái gì đây?



Ngày hôm đó luyện tập đến khuya, Harry rốt cuộc có thể triệu hồi ra một làn sương mù có hình dạng giống con người.




Khi Draco tắm rửa xong đi ra, Harry đã mệt đến mức ngủ trên sàn nhà.



Draco mỉm cười bất đắc dĩ, muốn ôm Harry lên nhưng lại không được, đành phải dùng bùa Trôi nổi đưa cậu vào trong ký túc xá.



Khi Draco đắp chăn cho Harry, Harry mơ mơ màng màng tỉnh lại, "...... Cậu, vì sao lại tỉnh lại?"



Draco rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, "Bởi vì đó không phải là Salazar. Cho dù có giống đến thế nào, đó cũng phải là Salazar."

Harry đã nhắm hai mắt lại.



"Harry, cậu phải hiểu rằng, bất kể thế nào thì người đã chết cũng không thể sống lại."



Draco dịch góc chăn cho cậu.



"Chỉ là, có đôi khi lừa dối bản thân và người khác cũng không phải chuyện gì không tốt, ngay cả khi nó chỉ là niềm an ủi để bản thân có thể tiếp tục đi tiếp."



Hắn nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của Harry.



Đột nhiên đũa phép của hắn run lên, người đàn ông áo đen kia lại xuất hiện một lần nữa, y yên tĩnh nhìn Draco.



Draco phiền chán vẫy đũa phép và hất y ra ngay lập tức, nhưng người đàn ông kia lại ở một nơi khác ngưng tụ thành hình dáng.



"Mẹ kiếp...... Ngươi đã tới mức có thể tự bộc phát ra sao......" Draco lạnh lùng nghiến răng.



"Thật ra ngươi rất nhớ hắn, cho nên ngươi mới tìm lý do sử dụng câu thần chú này." Người đàn ông áo đen nói với giọng điệu không hề có chút lên xuống nào, "Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, tại sao ngươi lại không cho ta một chút ma lực? Khiến ta trông giống y hơn?"

Draco lạnh lùng bắn ra một tia ánh sáng xanh, người đàn ông áo đen tan ra từng chút một, "Ngươi sẽ hối hận."



"Ta đã hối hận một lần. Chính là ta chết vì loại đồ vật ghê tởm như ngươi." Draco ghét bỏ nhìn hắn, "Vĩnh viễn không được dùng khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt ta, đó là một sự sỉ nhục đối với Salazar."



Người đàn ông áo đen lặng lẽ biến mất.



Lần này y không xuất hiện nữa.



Draco bực bội, "Ta còn tưởng rằng có thể thoát khỏi ngươi...... Nếu Salazar biết ta vì loại ma thuật này mà suy kiệt ma lực đến chết, ta thật sự sẽ bị mắng tát nước...... Thật mất mặt......"



HẾT CHƯƠNG 25