Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Chương 7




Tôi đã cố gắng suy nghĩ linh tinh rồi ấy vậy mà vẫn gật gà gật gù , tôi đang lim dim thì bỗng Hoàng Thượng lên tiếng :

" Truyền thiện ! "

Tôi lập tức mở mắt ra theo vô thức mà :

"hả?"

Đôi mắt tôi thiếu sức sống lơ ngơ nhìn tên hoàng đế kia đang xem mấy cái tấu chương , tôi cứ nghĩ mình hoa mắt chóng mặt nên ù tai nhưng ngay sau đó Hoàng Thượng đã nhắc lại lần nữa..

" Truyền thiện! "

Tôi chớp chớp mắt một lúc mới xác định được là Hoàng Thượng đã nói " truyền thiện" , nhưng cho dù có nghe rõ rồi thì tôi cũng không hiểu nổi truyền thiện là cái cờ hó gì, ngay lập tức đầu tôi bỗng thoáng qua một đoạn kí ức ..

Mỗi lần Hoàng Thượng nói truyền thiện thì Tề La cũng sẽ hô lên là truyền thiện, sau đó sẽ có rất nhiều người chuẩn bị bàn ghế và mang thức ăn , đoạn kí ức vụt qua thì tôi cũng nhanh mồm mà hô to:

" Truyền thiện! "

Tôi hô xong thì bên ngoài Tiểu Ninh tử lập tức nhìn vào rồi rời đi đâu đó..

Tôi ngáp một cái mà nghĩ :

" cuối cùng cũng chỉ là ăn cơm ! Cần gì phải rườm rà như vậy !? "

Hoàng Thượng bỏ tấu chương xuống rồi đứng lên , tôi nhìn hắn còn đang muốn hỏi hắn đây là đang làm gì thì hắn đã đi đến căn phòng bên tay trái đối diện với phòng ngủ của hắn ..

" Sao mà cao lớn quá vậy nè chợi ! " - suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi sau đó đi theo sau , vì hắn bự quá nên khi đứng lại tôi cũng theo đó không kịp mà đâm vào lưng hắn ..

" Ây ... ".- tôi kêu lên.

đụng phải hắn tôi bị dụng dội ra sau , cái mũ thái giám trên đầu cũng xém rơi , tôu nhanh tay đè lại rồi ngước lên nhìn ..



Hoàng Thượng cũng đã nghiêng người cúi nhẹ đầu nhìn xuống tôi..

Tôi lập tức cúi người chấp tay hô :

" xin hoàng thượng thứ tội ! "

Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác ngoài hơi thở của bản thân , tôi ngước lên thì thấy Hoàng Thượng vẫn đang nhìn tôi ..

Sau đó hắn xoay đi , đưa tay mở cánh cửa phòng trước mặt ra bước vào , tôi vừa chỉnh cái nón vừa thở phào một hơi chạy theo sau ..

Trong căn phòng này chỉ có độc nhất một bộ bàn ghế tròn được làm bằng vàng đặt ở giữa căn phòng..

Căn phòng này có hơi nhỏ so với phòng hắn làm việc và phòng ngủ , tuy nhiên nó cũng gọi là rất rộng khi chỉ chứa độc nhất một bộ bàn ghế.

Tôi lập tức ngộ ra ngay đây là phòng ăn của hoàng đế trong kí ức vừa rồi ...

" kí ức gì kì vậy ! Hiện lên rõ ràng dùm cái đi chứ chợi ! " - tôi thầm oán trách.

Khi hắn ngồi vào bàn thì bên ngoài tiếng của Tiểu Ninh tử vang lên :

" Đã chuẩn bị xong rồi ạ ! "

Tôi nghe xong thì làm theo đoạn kí ức kia hô :

" Lên món ! "

Lập tức Tiểu Ninh tử bước vào trên tay bê một đĩa thức ăn nóng hổi còn thơm phức, cậu ta cẩn thận từ chút một đặt đĩa xuống mà không phát ra bất cứ âm thanh nào , nhanh nhanh chóng chóng làm xong rồi lui ra ngoài ..

Một đĩa cá kho lớn , tôi nhìn con cá trong đĩa bắt mắt mà nuốt nước bọt cái ực..

Tôi đang không ngừng nhỏ dãi nhìn chằm chằm con cá thì cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình cực kỳ khó chịu, tôi như một con rô bốt bị hư quay đầu nhìn Hoàng Thượng đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình..



Lại thêm một mảnh kí ức ùa về , Tề La sẽ thử độc sau đó Hoàng đế mới dám ăn cơm , mảnh kí ức đó vừa biến mất là tôi suy nghĩ :

" Mấy cái kí ức này cứ hiện lên đúng với những gì mình thắc mắc chứ không thêm được hay sao vậy ? Cứ mỗi thứ một ít chắc có khi mình sẽ bị tên hoàng đế này dùng ánh mắt doạ lên thiên đàng mất "

Tuy là nghĩ như thế nhưng hai mắt tôi sáng rực như đèn pha ô tô , nước dãi cũng chảy dài nhìn con cá bự trước mắt, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa hai khoé môi tôi cong lên tận mang tai nói :

" Hoàng Thượng , nô tài sẽ thử độc ngay ạ ! "

Sau đó tôi nhìn quanh bàn ăn và chộp nhanh đôi đũa trước mặt hoàng thượng..

Tôi gắp một miếng cá thật lớn cho vào mồm , nhưng cho được miếng cá vào mồm cũng hơn gian nan vì miệng của Tề La bé quá :

" Sao tên nhãi Tề La này cái gì cũng bé xíu xiu vậy hả trời ơi ! " - Suy nghĩ.

Đớp được miếng cá ấy thì hai má của tôi cũng căng đầy phồng lên như một con chuột hamster đang tham lam mà nhét đồ ăn đầy mồm..

Ăn xong miếng cá đó mất 3 phút đồng hồ , sau đó tôi cau mày nhìn Hoàng Thượng, tôi nói :

" Không có độc , nhưng mà người nấu hơi nhạt , nếu cho thên ít mắm nữa thì tuyệt vời luôn ! "

Tôi vừa nói vừa bật ngón cái lên với Hoàng Thượng, tôi cũng nhanh nhảu mà trả đôi đũa lại cho hắn , ánh mắt tôi mong chờ nhìn hắn ăn thử nhưng ánh mắt hắn lại nhìn đôi đũa tôi vừa đặt xuống , sau đó thì cau mày nhìn tôi ..

Tôi chớp chớp mắt rồi đột nhiên :

" À ! "

Tôi có xem một bộ cổ trang , khi ăn thì ai đó đã gắp vào bát hay là đút thẳng vào mồm gì đó cho hoàng thượng thì phải , tôi có hơi phân vân do dự giữ đút cho ăn hay cho thức ăn vào bát ..

" hmm đến cả mặc y phục cũng cần người giúp thì chắc chắn là phải đút tận mồm nhỉ ! "- suy nghĩ.

Tôi nghĩ xong thì đưa mắt nhìn Hoàng Thượng , hoàng thượng giờ đây hai mày đã dãn nhẹ ra và còn có phần hơi nhướn lên nhìn tôi ..

Tôi nhanh chóng cầm lại đôi đũa ban nãy mà gắp một miếng thịt cá đưa đến môi hoàng thượng ..