Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Chương 5




Cuối cùng hoàng thượng cũng bắt đầu lên đường đi thượng triều ..

Tôi và Tiểu Ninh tử phải đi theo cùng , Hoàng Thượng thì đi kiệu còn tôi thì phải đi bộ..

" Mình cũng muốn được đi thử kiệu cơ " - suy nghĩ của tôi lúc đó.

Hoàng Thượng phía trên cao liếc mắt nhìn xuống tôi rồi dời mắt đi ngay ..

Hoàng Thượng mà đi tới đâu là người người lập tức hành lễ trịnh trọng mà hô hoàng thượng vạn tuế , tôi có thể nhận ra được là ai ai cũng sợ tên hoàng đế này , không phải sợ hãi bình thường mà còn chất chứa nổi khiếp sợ khác , tôi đi bên cạnh mà có cảm giác vô cùng áp lực..

" Thì ra cổ đại là như vậy ha ! Thấy cấp trên liền run như cầy sấy ! " - Vừa đi qua một đám người đang hành lễ run run dưới chân , tôi vừa suy nghĩ.

Hoàng Thượng thì ngồi trên kiệu cao ung dung không thèm liếc mắt mà chỉ phất tay áo như muốn nói miễn lễ mà lười mở mồm ra.

Đến nơi thượng triều khi gần đến nơi thì Tiểu Ninh tử đã vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh đến trước cửa vào hô thật to lên rằng 'Hoàng Thượng Giá Đáo'..

" Hay ghê ! " - Tôi nhìn thấy một màn đó mà chớp chớp mắt trong lòng thầm khen cái thời cổ đại này.

Vào bên trong nơi thượng triều mà tôi mắt chữ a mồm chữ ô ..

Nơi này thật sự quá là rộng lớn đi , nơi sâu nhất và nằm ở chính giữa song song với cánh cửa ra vào của căn phòng nơi cao nhất kia có một cái ngai vàng rất lớn phía sau còn có một con rồng vàng nữa chứ, nó rất lộng lẫy, vô cùng lộng lẫy được làm rất bắt mắt và tinh xảo..



" Xa xỉ vô cùng cái nơi này" - Suy nghĩ của tôi.

Hoàng Thượng bước vào vị trí cao cao tại thượng của mình nhìn xuống bên dưới, thì bên dưới nơi đó có khoảng chừng 200 con người đồng loạt hành lễ , vừa hành lễ vừa hô to : HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ.

Tên hoàng thượng vẻ mặt không thay đổi , một mặt lạnh như tiền, sau đó Hoàng thượng hắn ta nhàn nhạt đáp lại bình thân và ngồi xuống cái ngai vàng đó..

Bên dưới 200 con người lại đồng thanh hô : TẠ ƠN HOÀNG THƯỢNG!

Khi đó , phút giây đó tôi chỉ có một suy nghĩ là " ồn chít đi được! "

Tôi được đứng cạnh bên hoàng thượng ngay trên vị trí cao nhất nhìn xuống dưới có rất nhiều người muôn hình muôn dạng mà thấy có chút thật vi diệu..

Tôi nhìn xung quanh một lúc thì sau đó xoay đầu lại nhìn xuống Tiểu Ninh tử đang đứng bên dưới kia ..

" Phụt .. Cậu ta làm gì mà nghiêm túc vậy , cái bản mặt đó cho dù có nhe nanh cau mày thì cũng đã có ai sợ đâu mà khà khà! Dễ thương đó !"

Tôi nhìn cái mặt non choẹt của cậu ta đang nghiêm túc mà phụt cười trong lòng.

Nhưng sau khi cười cậu ta thì tôi cũng nhớ ra là cái bản mặt của tôi bây giờ còn non hơn cậu ta thì lập tức tắt nụ cười..



Lúc bấy giờ hết vui nên tôi mới xoay lại , nghiêm túc mà đứng đó ..

Nhưng chưa đến 1 phút là tôi đã buồn ngủ ứ chịu được đôi mắt thiếu ngủ thấy rõ..

Hoàng Thượng cùng mấy người tai to mặt bự kia nói cái gì về dân về nước , tôi không hiểu gì cả , cứ như là đang nghe giáo viên dậy hoá học ấy , nhứt nhứt cái đầu vô cùng cực..

Đột nhiên có một người tiến về phía trước và đưa ra một cái gì đó màu vàng , Tiểu Ninh tử bên dưới nhanh chóng đi ra nhận lấy vật đó từ người kia , sau đó thì cậu ta tiến đến gần hơn về phía tôi mà cúi đầu giơ cao cái vật đó lên..

Tôi tỉnh nhẹ cơn buồn ngủ mà nhìn cậu ta rồi sau đó lại cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng bên cạnh, đầu tôi lại hoạt động hết công suất , một kí ức vụng vặt hiện ra , Tề La sẽ tiến về phía Tiểu Ninh tử nhận lấy cái gọi là " tấu chương" sau đó sẽ mang đến bên hoàng thượng..Kí ức vụt qua tôi có chút bất mãn :

" Rườm rà thật đấy " - Suy nghĩ.

Nhưng cũng như được khai sáng cái mới , tôi gạt cái sự bất mãn ấy qua một bên mà tiến lên phía trước , đi liền một mạch đến chỗ Tiểu Ninh tử , học theo Tề La trong kí ức , tôi cẩn thận nhận lấy tấu chương và cũng cực kỳ nghiêm túc mang tấu chương đến bên hoàng thượng..

Tên hoàng thượng đó trong đẹp mà đáng sợ và lạnh lùng quá , hắn nhìn tôi với cái ánh mắt kiểu gì á , làm tôi căng thẳng vô cùng..

Hắn đưa tay lấy tấu chương từ tôi thì ánh mắt cũng dời khỏi tôi mà nhìn vào cái tấu chương đó ..

Làm xong việc của mình tôi lại đứng nép sang một bên , không làm gì nữa nên cơn buồn ngủ của tôi tiếp tục tìm đến, vì tôi chưa bao giờ phải dậy sớm như thế này cả , sớm nhất khi ở cô nhi viện là 1 giờ chiều chưa bao giờ mà dậy cái khung giờ sáng sớm thế này..

Đang cố gắng mở mắt thật lớn chống chọi với cơn buồn ngủ thì Hoàng Thượng đưa lại tấu chương đã xem xong cho tôi , bản tấu chương chạm vào tay tôi làm tôi giật mình mà nhận lấy bằng một tay rất dứt khoát, không để ý gì nhiều rồi xoay đi , đưa lại tấu chương cho Tiểu Ninh tử..