Lần nào ngủ cũng mơ thấy cùng một giấc mơ mà sáng thức dậy lại không nhớ gì nên mới đầu tôi đã quyết tâm rằng sẽ phải ghi nhớ giấc mơ đó cho bằng được, nhưng lần nào cũng công cốc nên tôi đã bỏ cuộc, mặc kệ nó và bận
tâm đến nữa.
Sau vài phút nằm thêm vì lười biếng, tôi mới chịu cựa mình đưa tay ra phía sau để gỡ đôi tay của hoàng thượng đang ôm chặt lấy tôi.
Tôi chỉ vừa mới chạm vào tay hắn, thì hắn đã cất tiếng, giọng ngái ngủ mà nói:
Đừng nháo ! "
Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay hắn, rồi nói với một chất giọng nhỏ nhẹ:
"Hoàng Thượng, bỏ tay ra đi ạ! Nô tài còn phải chuẩn bị nước và y phục cho người nữa ạ!"
Hắn nắm lấy bàn tay đang làm phiền hắn của tôi rồi siết chặt tay hơn, mặt hắn vùi sâu vào mái tóc rối của tôi dụi dụi rồi hít một hơi nói :
"Thêm một lát nữa!"
Tôi ngước mặt lên để nhìn hắn, nhưng trước mắt tôi là cái cần cổ trắng ngần của hắn và còn có một cái trái cổ vô cùng hút mắt ..
Tôi đang nhìn chằm chằm cái cần cổ xinh đẹp của hắn mà nuốt nước bọt thì hắn đã nhích đầu ra xa một chút, hắn cúi xuống nhìn tôi, tôi chậm rì rì dời ánh mắt nhìn lên.
Mặt đối mặt với nhau, hắn giờ đây tuy ánh mắt vẫn còn hơi không muốn mở ra nhưng tổng thể lại vô cùng đẹp trai khiến trái tim tôi không ngừng chảy điệu cha cha cha..
Trong những ngày tháng vừa qua tôi đã bị tên hoàng đế này làm cho rung động không biết đã bao nhiêu lần bởi những hành động dịu dàng trong vô thức của hắn ..
Tôi chớp chớp mắt vài cái, bàn tay nhỏ siết chặt để kìm nén thứ cảm xúc dạc dào trong tim, tôi nói :
Không được! Hôm nay là ngày hoàng thượng vi hành! Một tuần trước đã nói như vậy mà người không nhớ hả ? "
Hắn cắn chặt răng, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi mà không nói gì. Hai tay hắn cuối cùng cũng buông ra, bàn tay của tôi bị hắn bóp đến in hẳn dấu tay của hắn, sau đó hắn bất ngờ đưa tay lên nhẹ nhàng búng một cái vào trán tôi một cái làm tôi giật cả mình..
Hắn xoay người chân tay dang rộng nằm ngửa ra tiếp tục nhắm mắt lại, giọng nói trầm khàng vang lên :
"Đi đi!"
Tôi đáp lời "vâng ạ" và nhanh chóng ngồi dậy, lồm cồm bò xuống giường. Hai cái má của tôi ửng hồng lên, bây giờ đây đến cái búng trán để phạt tôi vì làm phiền hắn ấy mà cũng có thể khiến tim tôi xao xuyến, thích đến mê đi được..
Một tuần trước, hoàng thượng đã mở ra một buổi hội nghị triều đình với các ái khanh của hắn, chính sự là bàn về việc hắn sẽ vi hành một chuyến vào ngày hôm nay.
Theo như những thông tin từ kí ức Tề La đã truyền tải cho tôi biết thêm thì mỗi nửa năm, hoàng thượng sẽ vi hành một lần, trong chuyến đi vi hành của hắn, sẽ có Tề La, Tiểu Ninh tử, thị vệ Tử Sâm và một thái y tên Lưu Chấn đi cùng.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị nước để hoàng thượng có thể vệ sinh cá nhân. Sau đó thì tôi thoăn thoắt tiếp tục chuẩn bị quần áo cho hắn.
Ngày hôm qua, Tống Sở đã mang đến những bộ đồ của dân thường mà hoàng thượng đã dặn trước cho chuyến đi này. Chia ra cho những người đi cùng và giữ lại hai bộ cho tôi và hắn ..
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, tôi liền chạy đi thay y phục cho bản thân mình. Sau khi hoàn tất, tôi quay lại tẩm điện để gọi hắn dậy.
Vừa bước vào tẩm điện, đập vào mắt tôi là hình ảnh hắn tự mình mặc y phục. Không dám chậm trễ, tôi lon ton chạy tới giúp hắn.
Hắn nhìn tôi chằm chằm từ lúc tôi tiến vào cho đến bây giờ, khi tôi đang cúi xuống để đeo ngọc bội bên thắt lưng cho hắn thì hắn bỗng nhiên chộp lấy tay tôi, kéo tôi một phát đứng lên.
Tôi bất ngờ nhìn hắn có chút lo lắng nhẹ vì không biết có phải mình đã làm sai cái gì rồi không, tôi nhỏ giọng kêu :
" Hoàng Thượng!?"
Hắn giật lấy ngọc bội trong tay tôi rồi cất bước lướt qua người tôi, tiến thẳng ra khỏi tẩm điện. Hai vành tai của hắn lúc bấy giờ đã ửng đỏ lên không kiểm soát. Hắn còn thầm trách 'hôm nay trời lại nóng' .
Vừa đi hắn vừa đeo ngọc bội, lên tiếng :
Ngươi còn không nhanh lên !"
Tôi lập tức với tay xách lấy cái tay nải đã chuẩn bị từ trước, bên trong có một số y phục khác cho hắn vì chuyến vi hành này sẽ kéo dài 2-3 hôm mới trở về. Tôi vội vàng chạy theo sau hắn..
Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi chốn hoàng cung này nên cảm giác rất bồn chồn hồi hộp còn có cả mong chờ phấn khích tràn ngập trong lòng, tôi vui đến nỗi không thể che giấu nó mà liên tục mím môi nhịn cười.
Hắn thi thoảng quay lại liếc mắt nhìn tôi, trong lòng suy nghĩ: "Vui như vậy sao!?".
Cảnh vật chuyển động quanh tôi bây giờ như một bức tranh sống động, đầy màu sắc, hòa cùng với những cảm xúc vui vẻ trong tiềm thức, tạo nên một ngày mới đầy hành trình thú vị đang đợi phía trước.