Hắn không đáp mà chỉ tiến thẳng về phía tôi, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi đồng thời đặt chiếc hộp gỗ giữa tôi và
ทลิท …
Sau đó hắn bắt đầu mở cái hộp ra, tôi không thể không tò mò mà chồm người về phía trước một chút, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc hộp. Tôi cảm thấy như tim mình đập nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy được những thứ bên trong..
Tôi khựng người, nụ cười vụt tắt :
" Không phải cái kia mà là hộp y tế hả !??? Ý là đợi mang hộp y tế...hmm ~" - tôi suy nghĩ.
Tôi chớp chớp mắt nhìn hộp y tế rồi ngước lên nhìn hắn..
Còn hắn thì nhanh nhẹn lấy ra một cái hộp nhỏ màu trắng, rồi dùng một cái que giống như là tăm bông nhưng to và dài hơn, hắn chỉ vừa mở cái nắp hộp trắng nhỏ trong tay ra thì tôi biết ngay đó là thuốc mỡ.
Hắn dùng cái que ấy để lấy một ít thuốc mỡ màu trắng sau đó ngước lên nhìn tôi.
Thì khi đó tôi đã đưa cái mặt ra chờ đợi hoàng thượng bôi thuốc cho, trong lòng thầm nghĩ: "Không tổi! Dù nó không như cái mình mong muốn nhưng lần đầu tiên được mỹ nam bôi thuốc cho còn là hoàng thượng thì vô cùng tuyệt vời! "
Cảm giác mát lạnh khi thuốc chạm vào da mặt khiến tôi rất thoải mái, nhưng ngay sau đó, sự thoải mái ấy lại biến mất vì tên hoàng thượng này bôi thuốc rất không cẩn thận .
"Hắn đang đắp mặt nạ hay bôi thuốc vậy!?" - Tôi thầm nghĩ.
Tôi mở mắt ra, âm giọng nhẹ nhàng nói:
"Hoàng Thượng!!!? Hay là để nô tài tự bôi ạ!!!!"
Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, tôi thấy hắn đang cười, nhưng không thể chắc chắn đó là cười bởi vì vẻ mặt hắn bây giờ đây vẫn lạnh lùng như thường lệ, hoàn toàn không có gì khác lạ.
Giọng nói của hắn trầm thấp vang lên, hắn ra lệnh:
"Ngồi yên!"
Tôi đành nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc hắn bôi bôi trét trét thuốc lên mặt mình.
Sau khi bôi xong thuốc cho khuôn mặt, tôi quyết định đưa luôn cái chân bị trật của mình ra để được bôi thuốc nốt:
"Chân nô tài cũng đau! Hình như bị trật rồi! Có thể xin hoàng thượng chút thuốc để bôi không?"
Hắn nhướng cau mày nhìn cái chân của tôi rồi liếc mắt một cách dứt khoát sang tôi, ngay lúc đó tôi y như một con cún nhỏ, cụp đuôi, cúi mặt xuống nói nhỏ:
"Vậy thì thôi ạ !"
Nói xong tôi cũng hạ cái chân đang giơ lên trước mặt hoàng thượng kia xuống, giữa chừng thì hắn đưa tay ra một cái túm gọn cái chân của tôi, hắn dùng chân đẩy cái hộp y tế sang một bên rồi đặt chân tôi lên đùi hắn, sau đó hắn đưa tay chộp lấy cả thuốc và que bôi thuốc, hắn chầm chậm bôi thuốc lên chân tôi.
Tôi mím môi, không thể nhịn nổi sự phấn khích trong lòng : "Hắn bây giờ đây là biết mình có ích cho giấc ngủ của hắn nên mới tận tình như thế này phải không? Hay hắn có âm mưu khác? Hay hắn thích Tề La? Hình như cái vế cuối có khả năng chính xác hơi cao nha !" - Tôi vừa không ngừng suy nghĩ và phân tích các khả năng đó, vừa nhìn chằm chằm vào hẳn.
Hắn đang tập trung bôi thuốc cho chân tôi thì đột nhiên, hắn quay ra liếc mắt nhìn tôi với một cái biểu cảm mà tôi không thể phân tích nổi.
Hắn nắm lấy mắc cá chân của tôi, sau đó hắn dùng thêm một chút sức đè lên chân tôi, vì hơi đau nhẹ nên tôi kêu lên như đánh vầng :
"A!"
Hắn không nhìn tôi nữa mà quay mặt đi, tiếp tục nhìn vào mắc cá chân của tôi, miệng hỏi:
"Đau không?"
Tôi nhanh chóng đáp ngay:
"Đau"
Nhưng sau đó hắn không phản ứng gì. Thay vào đó, bàn tay của hắn chuyển động nhẹ nhàng xoa bóp cái mắc cá chân đang sưng lên của tôi...
Tôi không thể hiểu nổi hắn nên nhìn hẳn chẳm chăm, sau một lúc hắn đặt nhẹ nhàng đặt cái chân của tôi xuống..
Tôi cũng mở lời nói: "tạ ơn hoàng thượng!"
Ấy vậy mà hắn lại làm lơ, rồi sau đó loay hoay dọn dẹp hộp y tế mang ra ngoài mà không nhìn tôi lấy một lần . Tôi hoàn toàn không hiểu gì về cái thái độ lạ lùng đó của hắn..
" Giai đoạn dậy thì hay sao mà thất thường quá vậy! "
Tôi nhìn cánh cửa mà hắn vừa bước ra kia mà lẩm bẩm , tôi thở ra một hơi dài sau đó ngã lưng xuống giường, hai chân còn để bên dưới đung đưa..
Hắn bước ra ngoài, mang theo cái hộp y tế, dáng vẻ lạnh lùng tiến thẳng về phía cái bàn làm việc bằng vàng ở ngự phòng và đặt xuống cái hộp y tế xuống. Ánh sáng từ những ngọn đèn lung linh trong phòng chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, khiến những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt hắn càng thêm nổi bật, vô cùng uy nghiêm nhưng cũng đẩy bí ẩn bởi khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, quang trọng nhất là rất đẹp trai.
Hắn chóng hai tay xuống bàn, ánh mắt nhìn đăm đăm vào một ngọn đèn đang cháy sáng rực, trong lòng thì miền man suy tư.
Hắn chưa bao giờ thật sự yêu thích một ai phải nói là hắn không biết cái cảm giác yêu thích giữa người và người là gì, bởi vậy mà khi nghe được tâm tư của Tứ Hỉ, một cổ cảm xúc gì đó mới lạ lại bắt đầu len lỏi trong lòng hắn.