Đầu tôi xì khói và có thêm một cụ u , tôi kéo chăn đắp lên người giúp hoàng thượng nghỉ ngơi rồi lùi về sau , đứng bên cạnh giường của hoàng thượng..
Hoàng Thượng từ khi ở phòng tắm trở về thì hai má cả tai cũng đỏ bừng bừng, đến bây giờ vẫn đỏ như vậy ..
"hay là tại vì ngâm nước nóng quá lâu nhỉ ? Hay đây là điều bình thường ? Nhưng mà mình đâu có bị như vậy!?"
Tôi đứng một bên mà không ngừng suy nghĩ lung tung .
Theo kí ức thì Tề La phải đợi Hoàng Thượng ngủ say mới được tan làm nên bây giờ tôi vẫn phải ở đây nhìn hắn ta ngủ ngon giấc.
Nhìn Hoàng Thượng thở đều , má và tai cũng không còn đỏ nữa thì tôi nghĩ chắc là chuyện bình thường của huyện nên không nghĩ nữa, sau đó thì ánh mắt tôi đã va vào một cái đĩa nhỏ trên cái bàn vuông bé tí được đặt chính giữa cái ghế dài bên kia..
Nheo mắt nhìn cho kỹ sau đó tôi thốt lên trong lòng :
" là kẹo !? "
Tôi liếc mắt thấy Hoàng Thượng đang thở đều thì lập tức khoé môi cong lên , tôi từng chút một nhẹ nhàng nhích từng li từng tí để đến bên cạnh cái bàn ..
Vừa di chuyển từng chút một tôi vừa cẩn thận quan sát hoàng thượng , hắn ta vẫn đang nằm yên thở đều , khi đến được điểm đích là cái bàn đó thì tôi đã không giấu nổi vui sướng muốn hét lên như lúc thắng game nhưng lại không thể , tôi kiềm chế rồi lại liếc nhìn Hoàng Thượng kiểm tra , đảm bảo an toàn thì tôi lập tức dùng hai ngón tay cái và trỏ gắp nhẹ một viên kẹo lên ... thành công..
" ahhh yes yes thành công khà khà " - Hân hoan trong lòng.
Tôi vui mừng mà cười thật tươi nhìn viên kẹo trong tay.
Đang cười vui vẻ thì nụ cười chợt tắt vì bên ngoài viên kẹo được bọc bằng một lớp giấy giòn , chỉ cần gỡ nhẹ sẽ lập tức vang ..
Tôi nhìn viên kẹo rồi lại nhìn Hoàng Thượng :
" Chợi ơi đồ ăn đến tay còn không được đớp TT "
Có chút thật vọng thoáng qua nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường, ánh mắt tôi lại sáng lên :
" Thôi thì cất đi về phòng mình thì ăn là được hê hê ! Tên hoàng đế đó ngủ say chưa nhỉ ? "
Tôi từng chút một nhẹ nhàng mà đến gần Hoàng Thượng , qua lớp màn mỏng tôi có thể thấy hắn đang thở đều :
"chắc là đã ngủ rồi nhỉ!" - suy nghĩ.
Tôi vui vẻ cười tươi tính sẽ tan làm về ăn kẹo thì bỗng nghe thấy ai đó kêu khẽ " Đừng " " Tránh ra"..
Nhưng âm thanh đó phát ra liên tục với âm lượng cực kỳ nhỏ ..
Tôi chớp chớp mắt nhìn quanh :
" Gì vậy ??? Bây giờ là buổi khuya đó chợi đất ơi ! Chơi cái trò gì kì dị ? "
Tôi nhỏ giọng lí nhí , ánh mắt vẫn dáo dác nhìn , nhưng những âm thanh đó vẫn vang lên rất bé "đừng" "tránh ra" ...
" Rõ ràng là không có ai .. "
Tôi quay đầu thì thấy ngay đôi môi hoàng thượng đang mấp máy , tôi cau mày muốn xác nhận rằng không phải là một trò chơi khăm của ai đó hoặc là mấy cái thứ kia đang chọc phá..
Nên tôi đã đưa tay vén cái rèm mỏng lên , quả thật là những âm thanh đó phát ra từ trong miệng của Hoàng Thượng nha..
Tôi vuốt lòng ngực mình thở phào một hơi :
" May mà không phải mấy thứ linh tinh kia !Nhưng mà anh ta gặp ác mộng hả ? Mớ cái gì vậy?"
Tôi nhìn hắn ta cứ lẩm bẩm nên đã ngồi xuống bên cạnh mép giường hạ thấp người ghé tai nghe thử..
Tôi chỉ vừa thắc mắc thì kí ức đã tự chạy trong đầu ..
Hoàng Thượng mắc chứng gặp ác mộng , chỉ cần ngủ là sẽ gặp ác mộng ngay , Hoàng Thượng giao cho Tề La nhiệm vụ rằng mỗi đêm hãy ở cạnh hắn cho đến khi hắn ngủ say rồi có thể trở về nghỉ ngơi , dù cho hắn vẫn gặp ác mộng nhưng ít ra hắn cũng có thể chợp mắt một chút thay vì không ngủ lấy một chút nào..
Tề La cũng vâng vâng dạ dạ làm theo , thấy Hoàng Thượng ngủ say là Tề La đi về ngay dù biết Hoàng Thượng luôn gặp ác mộng, nhưng cho dù có biết thì Tề La cũng đâu có giúp được gì..
Hoàng Thượng đã từng gọi thái y nhưng không thể chữa khỏi , giờ đây đến cả thuốc ngủ cũng không giúp được gì cho hoàng thượng..
Chuyện hoàng thượng gặp ác mộng chỉ có 4 người biết đó là Hoàng thượng , Tề La , Thái y riêng của hoàng thượng và một thị vệ thân cận của hắn..
Nếu có người thứ năm biết được thì ba người thái y , thị vệ và Tề La sẽ không cần nhìn thấy ngày mai..
Kí ức lại chuyển đến vài ngày trước ..
Hoàng Thượng không muốn ngủ nên đã làm việc liên tù tì 3 ngày liền , còn bắt Tề La bên mình , vậy nên sáng hôm nay dù Tề La đi trễ thì hắn cũng không nói gì mà chỉ phạt trừ bổng lộc 1 tháng..
Kết thúc kí ức, quay lại với thực tại , tôi nhìn hắn đang không ngừng lẩm bẩm mặt cũng lấm tấm mồ hôi ..
" hèn gì mình vừa đến đã buồn ngủ vô cùng , mình buồn ngủ 1 Tề La buồn ngủ 10 cuối cùng gộp lại chỉ có mỗi mình chịu , lúc sáng thật sự là chịu không nổi cơn buồn ngủ mà ! "
Tôi đứng một bên lẩm bẩm , bên kia hoàng thượng mớ cũng lí nhí mà kêu " Đừng , tránh ra" ..
Tôi nhìn hắn như vậy thì đưa tay gãi gãi đầu :
"Có nên gọi hắn dậy không nhỉ ?Nhưng mà nếu như gọi dậy lại là làm phiền hắn thì mình có khi sẽ bị trừ tiền lương hoặc là ăn thêm 10 trượng!? Tề La trước kia cũng đâu có gọi hoàng thượng dậy! Hay là mình cứ thế đi về nhỉ ? "
Suy nghĩ đắng đo một lúc tôi quyết định đứng lên đi về, tan làm cho nó lành , ấy vậy mà vừa đứng lên thì tay tôi đã bị bắt lấy :
" kyaaaa ~ phù ! "
Tôi rất sợ những cảm giác giật mình nên có chút nổi da gà , tôi nhìn bàn tay đang run rẩy bắt lấy tôi của tên Hoàng đế sau đó lại nhìn cả khuôn mặt mồ hôi đầm đìa kia của hắn thì tôi quyết định ngồi xuống trở lại..
" Chắc là đáng sợ lắm nhỉ ! "
Tôi đưa tay dùng vạt áo lau nhẹ mồ hôi trên trán hoàng thượng ...
" à !!! "
Tôi chợi nhớ ra , Tiểu Cần ở cô nhi viện cũng rất hay gặp ác mộng , mỗi lần thằng bé như vậy sơ sẽ ôm em vào lòng mà dỗ dành đến khi em ngủ ngon , tôi cũng đã từng một lần dỗ dành giúp thằng bé chìm vào giấc ngủ nên vẫn còn nhớ rất rõ..
Tôi suy tính chốc lát rồi bò lên giường , tôi nằm bên cạnh Hoàng đế , nâng đầu hắn lên chèn tay mình vào cho hắn gối đầu, tay kia của tôi vẫn bị hắn nắm chặt , tôi dùng bàn tay đang bị hắn nắm không ngừng vỗ về hắn.